LỤC
BÁT ĐỌC MỘT MÌNH
TIỄN BIỆT 1 Tháng năm vỗ cánh bay rồi Đành ta ly biệt tiễn người ra đi Sân trường đó bóng tà huy Sân trường đó bóng tà huy nắng vàng. TIỄN BIỆT 2 Chào nhau tay vẫy cuối đường Sân trường bóng nắng cũng buồn như ta Người đi áo mỏng lụa là Người đi cây trái mơ tà huy xưa. KHÔNG EM Không em vắng những con đường Không em cây cỏ chán chường thở than Ta về uống chén rượu vàng Liêu xiêu bóng đổ trên ngàn cỏ cây Không em nắng cũng ngất ngây Và ta tội nghiệp ăn mày yêu thương Nghe trời sấm động mưa tuôn Nghe đời rét buốt với hồn lê thê Tháng năm một kiếp đi về Ôi buồn như thể trên đường chỉ tay. NẰM CHỜ XE THỔ MỘ Nằm chờ xe thổ mộ qua Ngựa già gõ nhịp nghe xa cuối đường Tiếng hờ hững ngọn roi buông Chừng như gọi nắng về vương đỉnh hồng. TA Ta về giữa bóng tà huy Có người đang tuổi xuân thì sang ngang Đành thôi duyên phận lỡ làng Buồn lòng chi chút bẽ bàng ngẫn ngơ Mai sau dẫu có đợi chờ Ai đưa con sáo hững hờ sang sông Rồi em lặng lẽ dối lòng Rồi ta ngày tháng duỗi rong mặc tình. TA VỀ Ta về ngủ dưới hoàng hôn Xót xa mấy sợi bên hồn rụng rơi Thôi em ta bỏ cuộc chơi Xác thân mang nặng một đời duỗi rong Mai rồi tỉnh giấc mơ mòng Biết ai sẽ khóc dòng sông cội nguồn Trăm năm tích lũy nỗi buồn Hững hờ son phấn xây khuôn mộ sầu Mai về ngủ dưới hầm sâu Nghe từng cỏ mọc xanh màu rong rêu Hỡi người xưa có con yêu? Biết người xưa có còn yêu mặn nồng? CHIÊM BAO
Hôm qua bỗng thấy lại tình Ngẫn ngơ cứ ngỡ rằng mình chiêm bao Ta gầy áo bạc hư hao So dây đàn lạc thuở nào rồi em Tay buồn mười ngón hom hem Tiếng thương hụt hẩng bên thềm mắt môi Ta yêu em tóc rẽ ngôi Nhớ nhung hút thuốc từng hồi cơn ho Trắng ơi áo vải học trò Quay lưng sao nỡ để cho ta phiền Ta từ độ giấc cô miên Đời như mộng chỉ có riêng một mình Hôm qua bỗng thấy lại tình Ngẫn ngơ cứ ngỡ rằng mình chiêm bao. MẸ Ơn mẹ từ thuở cưu mang Tiếng ru của mẹ rõ ràng hôm qua Ru con mắt mẹ mơ xa À ơi tiếng mẹ mặn mà trong con Hai mươi năm giấc ngủ tròn Hai mươi năm tiếng vẫn còn à ơi “Con tôi khát sữa bú tay Ai cho bú thép ngày rày biết ơn” Bây giờ con lớn khôn hơn Bàn tay mẹ đã chai sờn tháng năm “Con khôn cha mẹ nào răn Gẫm trong trái bưởi ai lăn nó tròn” Thương con lòng mẹ héo hon Hắt hiu tóc rụng mõi mòn mắt trông Lời ru con thấm tận hồn Thèm cơm mẹ mớm khát bầu sữa tuôn Một mai nước có xa nguồn Lời ru của mẹ vẫn luôn cận kề… Hôm qua con nước trở về Bỗng thèm nghe một tiếng quê ơi à “Đói lòng ăn hột chà là Để cơm nuôi mẹ mẹ già yếu răng” Mẹ ơi con đã lớn nhanh Nhưng còn thơ dại bên cành yêu thương Tưởng đâu đây ở cạnh giường À ơi tiếng mẹ vấn vương ơi à. NÀNG HOA Nàng hoa mười bảy tuổi rồi Vẫn màu áo lụa vẫn lời trẻ thơ Anh về một sớm ngẫn ngơ Đi ngang phố chợ thấy xơ xác hồn. TỪ EM Từ em xưa nắng trở hồng Bước chân chim sáo nỗi lòng vô ưu Bây giời chén rượu Quỳnh Lưu Ta về uống cạn tiễn người sang sông Đêm nay trong đó tiêu phòng Cơn say đắn hẳn động lòng hỡi ai Bên này có chút tàn phai Có người hát khúc dạ lai hương buồn. THÔI Thôi em cứ việc đi về Kệ ta trách móc lời thề gió bay Đêm ra phố quận loay hoay Tìm vầng trăng thuở xưa ngày có nhau. CHÀO Chào em một nửa nụ cười Ta đi trôi nổi cuộc đời muôn phương Trả người nguyên khối yêu thương Chuyến xe bụi đỏ biệt phương trời rồi. RA PHỐ Hôm qua ra phố bất ngờ Chuyến tàu sáng sớm còn chờ tan sương Lang thang qua những con đường Về ngang lớp học khác thường nhìn ra Ai kia ngồi vẽ lá hoa Ai kia ngồi hát nhạt nhòa lời quen Trở mùa cây trái ho hen Đây ta cũng thấy đường lên chợt buồn. TUỔI MƯỜI TÁM Giữa trời tháng chín mùa trăng Anh về phố lạ thăm nàng áo hoa Mười năm cắn bút học trò Đêm hôm sách bút vỡ òa nào hay Thương em ngủ lỡ giấc ngày Tuổi mười tám áo mới bay trắng đường À ơi ru giấc mộng thường Bên căn phòng trọ phố phường lao xao. NHỚ NHÀ Nằm nghe mưa rớt ngoài trời Bấm tay đếm nhẫm ngày rời quê hương Đưa cao năm ngón đoản trường Tháng ngày trước mặt con đường phía sau Mùa mưa về gõ nhịp mau Bên căn phố trọ xanh màu đèn đêm Nhớ nhà châm điếu thuốc thêm Thấy vương vấn sợi khói mềm bay cao Biển hôm nay động lao xao Chim bay cũng mõi sóng trào trùng dương. BÓNG Khi không chợt rét giữa mùa Và ta cũng lạnh giữa mùa căm căm Nghe từng quá vãng lạnh tanh Nghe hờ hững trở về thăm lại người Hai mươi năm giữa con người Hai mươi năm giữa khóc cười hư hao Nghe loài người vẫn lao xao Giữa đường tay đói vẫy chào người quen Đi qua phố - dưới ngọn đèn Bóng dài lại cũng ho hen như mình. THÁNG GIÊNG Tháng giêng lạnh mặt trời vàng Tháng giêng bỗng có mưa sang bên nhà Tay khô hốt ánh trăng già Nhốt vào túi áo ngắn tà của em Ừ, Hoa - từ độ ngủ quên Anh nghe biển lớn gọi tên mình về. VÔ ĐỀ Cuối đường mây xám nhẹ trôi Trên cao chuông trống đổ hồi sớm mai Trở trăn ta bỗng thở dài Thương nàng hoa tự thuở nào rồi đây? HÌNH NHƯ Hình như ta đã bội thề Để người vò võ lạnh tê một mình Bây giờ sau cuộc chung tình Bật diêm đốt nỗi bất bình mà đi Ứ ừ em tiếc mà chi Ta về đâu nhớ nhung gì thở than Đương thân gió phải bạt ngàn Yêu nhau quá phải đôi lần đi xa Ngày mai mất dấu lụa là Về ngang qua ngõ tối mà dững dưng. TƯƠNG TƯ Rời thành phố bỗng tương tư Và cô đơn đến thoáng như nỗi buồn Nhớ sông Hương chảy xa nguồn Nhớ Tràng Tiền mấy nhịp cầu xa xôi Nhớ Đông Ba chợ đông người Có thuyền ai đỗ biếng lười bên sông… Bây giờ cuối nẻo ngồi mong Biết bao giờ sẽ về trông lại người Về trông nàng đứng đó cười Nón bài thơ khuất mất lời yêu thương Đành thôi biệt dấu phố phường Trách con tàu sớm đưa đường hành nhân. NHỚ Ta nằm nhớ thuở học trò Bao nhiêu mắt ướt bên bờ nhớ thương? Bao nhiêu chân té giữa đường? Bao nhiêu áo trắng biệt phương trời nào? Bao nhiêu nước mắt tuôn trào? Bao nhiêu cánh mõi bay vào non xa? Bao nhiêu hoen ố lụa là? Bao nhiêu còn lại thướt tha một thời? Bao nhiêu còn giữa cuộc đời? Bao nhiêu bóng xế giữa trời lá rơi? Trăm năm còn nhớ mặt người Riêng mình ta dỡ khóc cười mình ta. THÀNH XƯA Thành xưa rêu phủ lối vào Phong sương tượng đá bạc đầu còn đây Tiếng ai hát giọng lưu đày Bài ly hương thả khói đầy lá rơi Nghìn năm một khúc nhạc mời Là thiên thu của đất trời chiêm bao. BIỆT KHÚC Mai ra đi giữa giang hà Cánh chim vạn lý đường xa bão bùng Cố đô mờ ảo mịt mùng Đợi con tàu suốt não nùng giữa đêm Tháng thu phong giọt mưa mềm Về hôn tóc ướt mà thêm muộn phiền Một mình một nỗi buồn riêng Nhớ người hoa bỗng ngã nghiêng bóng thành Lời thơ ru giấc yên lành Câu hò mái đẫy sao đành thở than Đường vào thành nội thênh thang Điệu ru viễn xứ dỡ dang khói chiều Đêm thu mưa rớt lạnh nhiều Trong chăn suy gẫm những điều chưa quên. ĐÊM Đêm nhìn thành phố ngủ say Nghe từng cao ốc nhớ ngày thở than Lặng câm dưới ánh điện vàng Có còn ai thức mơ màng nhớ thương? THU Thu về lối nhỏ đầu non Lá vàng rơi nhặt đốt hồn bay đi Thành hương khói tuổi xuân thì Gửi cho tình nữ nhu mì mắt nai Còn đây đóm lửa lạc loài Nửa đêm khanh tướng khóc hoài mộng tan. TRƯA ĐÀ NẴNG Trở về Đà Nẵng giữa trưa Cửa Nam Ô gió về đưa mặt người Trên cao ốc ngắm xuống đời Thấy thành phố lớn gọi người se sua. ĐÊM QUI NHƠN Đêm về qua phố Qui Nhơn Điện màu giăng mắc hành nhân vơi sầu Bên công viên tạm gối đầu Thấy trời trăng cũng bạc màu khói sương. TA Ta ngồi đếm tuổi qua mau Ta ngồi gặm nhấm nỗi đau không lời Cũng là trọn vẹn cuộc chơi Chung qui người lại phụ người nữa thôi. MÂY XANH Chiều qua thành phố bất ngờ Mười phương trở lại đợi chờ một phương Người đi tìm lối thiên đường Có về trong buổi phố phường lao xao? Hay còn dong ruỗi trời nào Vung tay cho nhịp hát vào thiên thu Ân tình xưa khuất sương mù Băng băng qua cõi phù du trở về Lớp trường dù đã hôn mê “Chuyện xưa xin hỏi một bề mây xanh” Ba năm đành cũng đoạn đành Bây giờ lời giảng quên vành môi quen Nhớ người thức giữa đêm đen Ngồi nghe giun dế thổi kèn rút quân. MƯA Mưa rơi tầm tả gọi người Mà ai còn mãi ngược xuôi chưa về Đường trần dặm nẽo sơn khê Biết đêm nay có nghe tê tái lòng? VÔ ĐỀ Đã thương nhau giữa cuộc đời Sao buông nhau chẳng đôi lời thở than Trách người thả mộng vỡ tan Ta ngồi khóc nỗi cơ hàn trắng tay Nên ta quá chén tình say Nên ta như kẻ lưu đày đảo xa Nên ta chấm hết đậm đà Nên ta chết giữa tháp ngà mùa đông. EM Em rời ta chẳng một lời Cũng đành đoạn giữa bụi đời tha phương Về qua sông lạnh thả hương Nghe hài hòa nỗi đoạn trường của nhau. TRỐN Trốn về phố chợ giữa trưa Ngồi nghe vó ngựa dồn đưa lạc loài Bên trong quán nhạc rơi hoài Bên ngoài đường bóng nắng dài như ta Đi hoang lại nhớ mái nhà Lụy rơi những buổi trưa xa lắc buồn Thê lương về đậu bên hồn Lãng du ta bỗng bồn chồn bước đi VÔ ĐỀ Đây thành phố nhỏ của em Tôi đi xuống phố thấy đêm lạnh đầy Rét xưa về đậu vai gầy Khi em đi vắng hai tay tôi buồn Thăm không gặp đành đi luôn Đành cho tâm tưởng cuộn tròn nhớ thương. CHO EM Tôi cho em trọn cuộc đời Mà ong bướm đã rã rời cánh bay Tôi cho em cuộc tình này Khi mây đã cuộn xế ngày âm u Tôi cho em đó mùa thu Khô màu lá úa mịt mù núi xa Tôi cho em xác than là Của riêng một kiếp tài hoa con người Tôi cho em những nụ cười Gọi hoa của núi gọi đời của nhau Tôi cho em nỗi lòng sâu Nhiều phen sóng gợn bạc màu xuân xanh Riêng linh hồn đó vô danh Trả cho thượng-đế-tác-thành-từ-không. NHƯ LOÀI DI TRÚ Chim bay đã mõi cánh rồi Như loài di trú khóc đời lãng du Soi gương vuốt mặt ngậm ngùi Mỗi con nước chảy mỗi đời riêng nhau Ba mươi năm tóc xanh màu Ba mươi năm vẫn công hầu trắng tay Đợi chờ người bạc tóc bay Ngồi trông nhân thế ô hay bật cười Phải ta đứng giữa đất trời Hay ta đứng hát bên đời trẻ thơ Chiều đi xuống quán bất ngờ Trông người như thể ta hờ hững quên. NHỚ MẸ Buồn trông ra phố chiều hôm Hoàng hôn cũng lắng tiếng thơm ngọt ngào Quê xưa xa vắng trời nào Ở đây con nhớ mẹ rào rạt tim Thuở ngày xưa biết đâu tìm Đường bay đã mõi cánh chim vượt ngàn Lệ khô vắng cả đôi hàng Chiều nay thuyền viễn xứ càng buồn thêm. ĐÊM Đêm ra phố đứng trông đèn Trông từng lên xuống lạ quen mặt người Ngồi bên quán nhỏ không lời Bỗng thanh bình quá quên thời nhiễu nhương Cà phê rơi giọt bình thường Tri âm mấy kẻ ai phường bạn thân? Sánh vai tất tả xa gần Đường trần vạn nẽo nên ngần ngại đi Đợi nhau mấy thuở lỡ thì Phù dung một kiếp trơ lì còn đây. CHIM VÀNG Gió về gọi nắng chiều qua Nạm vàng trên mấy nóc nhà buồn tênh Nghe từ rừng tiếng mông mênh Hoàng hôn về đậu chênh vênh ven đồi Ánh vàng phai nhuộm tơ trời Chim vàng ôi cũng mõi đời duỗi rong. BÃO Trời tháng chín bão rớt về Hạt mưa như thể bốn bề mà rơi Mây xám bay, buổi chiều ơi Con đường ôi cũng tơi bời nước nôi Bờ suối lỡ, bọt sóng trôi Mà sa xuống núi rừng khơi lạnh lùng Bàn ghế ẩm, kẻ tình chung Đôi bờ cỏ vắng lặng cùng xót xa Cách núi non, cách giang hà Người tôi yêu vẫn còn xa nghìn trùng. KIẾP NGƯỜI MỎNG MANH Ý TV 89 Một đời qua, vạn đời qua Nghìn năm xuôi chảy như là nước trôi Cỏ hoa kia mọc bên đồi Sớm mai đua nở chiều rồi lại tan Đất trời một kiếp phù vân Bụi tro trở lại mộ phần bụi tro Tháng năm biến ảo khôn dò Bóng câu cửa sổ bụi mờ thoáng bay Giấc Nam Kha tỉnh nào hay Lối về Từ Thức cũng quay quắt buồn. NGƯỜI YÊU Đưa nhau lên lớp từng chiều Người tôi yêu vẫn tôi yêu từng ngày Đưa tay che nỗi thương đầy Cơn đau là những đọa đày mặc nhiên Rũ đi em - bụi ưu phiền Cùng tôi sẽ bước về miền núi xa Đứng yên bên cội cây già Hát cho thơ trẻ quê nhà ước mơ Cổ em cao nỗi mong chờ Tay tôi thấp níu ngẫn ngơ mà cười Tiếc rằng rộng quá biển trời Đành thôi đứng giữa gió khơi mịt mùng Người yêu ơi đã nghìn trùng Về đi em có bão bùng ngoài kia. KHÚC CHIỀU Chiều ơi xanh áo sân trường Đưa tay vẫy gọi phố phường hôm qua Lúa thơm con gái bên nhà Mai kia sẽ chin vàng mà gởi đem Mõi mòn lắm phải không em Bên này tôi vẫn từng đêm trũng buồn Con chim xanh đậu trên cành Gọi chiều hót tiếng long lanh giọt vàng Ban trưa say giấc mơ màng Nghe bên bảng phấn đôi hàng lá bay Gió say gió thổi đêm ngày Người say người ngóng chân mây lạc loài Say em tôi ngẫn ngơ hoài Trẻ thơ bỗng lạc đường ngoài hàng cau. MẤT Bóng tà huy ngã ngoài hiên Chuyện tôi-em đã như huyền sử xưa Khắc khe rồi cũng dư thừa Tháng giêng chờ đợi cơn mưa đầu mùa Đành quên thôi chuyện vui đùa Riêng lòng ta biết ta vừa mất đi. QUÊ QUÁN Đâu rồi những quán cùng quê Xin cho ta được quay về định cư Nơi em ở có sương mù Có con nước xuống mang phù sa thêm Có vầng sáng ánh trăng đêm Có con đò cánh tay mềm em đưa Có làn gió nhẹ ban trưa Ru em ngủ suốt bốn mùa yêu thương Có hồng nhẹ áng mây vương Về che mát bến song Tương nắng vàng. CHỦ NHẬT QUẠNH HIU Sáng ta đi xuống quán xa Cũng ngày chủ nhật sao mà quạnh hiu Bàn ghế lạnh - khách liêu xiêu Theo tri âm dẫn ta nhiêu khê về Thở dài một nỗi buồn tê Bùn hoen lối nhỏ càng lê thê hồn… Đâu rồi chuông vẳng giáo đường Cho xe ngựa thức phố phường rong chơi Con đường sớm áo màu phơi Bước chân người rộn rã hời hợt qua Chờ nghe vẳng tiếng thánh ca Chờ trông xe chở khách ra ngoại thành… Bây giờ ta với đoạn đành Ngồi rung sương đọng trên cành rưng rưng Chờ quen một kiếp núi rừng Non xanh mấy ngọn trông chừng mây trôi Này con cò cái vạc ơi Vui đi một kiếp chim trời tung bay. THANH XUÂN Hồn thanh xuân cũ nay đâu Oan khiên về mở hội sầu khôn nguôi Bạn thơ ơi bạn tình ơi Giận mình đã bạc tóc đời lãng du. MƯA Mưa trên cao đổ xuống rừng Bên con suối chảy vô chừng lá bay Chân đi mang tuổi xuân đầy Cô liêu sầu đã như mây đỉnh trời Lỡ mang nặng trái tim người Nên loài đá cũng khóc đời du sa. XA Xa em mấy nẽo dặm trường Ngồi bên núi vắng nhớ thương gọi về Vàng bay ôi những lời thề Đây tôi ôm cả một bề thinh không. GIÓ Đêm nghe gió bấc lạnh về Bên khe vách trống bốn bề trở trăn Chuyện đời mấy nỗi băn khoăn Rong rêu giờ cũng buồm căng nỗi buồn. TÌNH NGHỆ SĨ Tiếng đàn rớt giữa đêm thâu Tình người nghệ sĩ một màu xám bay Bụi hồng vương tóc nào hay Khói sương về nhuộm sầu vai áo gầy Bước chân đi mõi gót giày Đường xa vạn lý biết ngày nào thôi Cuộc đời gió thổi mây trôi Bến bờ phiêu dạt vẫn vời vợi xa. VỀ QUÊ Ta về quê giữa nắng phơi Áo dài ai phất phơ lời hát xưa Ta về một sớm đẩy đưa Sao mà lạ hoắc giữa trưa quê nhà Bỗng dưng người đã nhìn ta Cảm ơn thành phố ít ra vẫn còn… MÙA XUÂN Anh mong chờ sang xuân qua Áo em thơm phiến lụa là mới may Tháng mười hai nắng gầy gầy Lá hoa kết nụ đón ngày mới sang Tiếng chân em bước thênh thang Mùa xuân mới chắc cũng đang quay về. NGHE Nghe đêm lữ khách độc hành Nghe hơi quán trọ nghe xanh nỗi buồn Nghe từng tiếng gió cô thôn Nghe thương mỗi bước người khôn ngập ngừng Nghe lao xao tiếng côn trùng Nghe hồn cô lữ quá chừng quạnh hiu. NHỚ Nhớ xuân xưa tóc mây dài Người đi qua nhặt lá cài tơ duyên Xuân nay đã vắng bóng thuyền Dòng sông xanh nước vỗ trên cát vàng Đường tơ cắt đứt bẽ bàng Người đi biệt bóng đôi hàng cây thu Chuyện xưa đã khuất tăm mù Ôi lòng cũng đoạn nỗi từ buổi kia. VỀ CHỢ Xuống xe về chợ một chiều Lòng ta là khoảng trống nhiều nhớ thương Bến đưa khách trăm ngã đường Quán cô liêu đợi phố phường đông vui Ta ngồi chơi với ngậm ngùi Mà nghe nuối tiếc ngày vui qua rồi Tháng năm nhẫm lại xa xôi Tuổi xuân xanh úa từ hồi nào kia. DẠY EM Dạy em từ chữ i tờ Mai kia sẽ lớn đọc thơ Thúy Kiều Dạy em thuộc một chữ yêu Để em nhạy tiếng mẹ kêu bên nhà Đây rồi có mối tình cha Vần a nặng ạ thiết tha muôn vàn Dạy em hoa lá mây ngàn Để em yêu tiếng suối tràn qua khe Quen rồi mấy chữ e ê Là quen rồi tiếng khen chê người đời Dạy em biết ngắm mây trời Đẹp như áo mới chị phơi hiên nhà… Mẹ ru hai tiếng ơi à Dạy em ngọt chén canh cà thân quen Dạy em quí kiếp người hèn Bàn tay thô cuốc đất nên ruộng đồng Dạy em biết lắng tiếng lòng Thương đôi cò trắng kia bồng bế nhau Dạy em vui bữa cơm rau Và quên đi những nỗi đau kiếp người… Xót xa bài học của thầy Một đời dạy mãi chưa đầy chưa vơi. RA CHƠI Gió bay sách lật đôi tờ Em thơ ơi đã đến giờ ra chơi… Hãy đi nhẹ bước giữa đời Cho khuôn sáo cũng như lời ca vang Một mai bia tạc đá vàng Chăm đời giấy bút nên trang thiên tài Sống đi em trọn đời dài Yêu thương về giữa những bài học quen Giờ ra chơi cứ vui lên Cho đời sống dịu dàng them đôi phần. LẺ LOI Anh về mùa lúa trổ bông Xa nhìn núi nhuộm ánh hồng tà huy Đường bay mõi cánh chim di Gửi cho gió cuốn hồn đi xa rồi Môi nồng đắng chén ly bôi Thuyền buông lặng lẽ khách ngồi đầu sông Cuối sông kia bến tương phùng Chỉ còn lá đổ muôn trùng lẽ loi. ĐỜI SỐNG CHỈ LÀ MỘT GIẤC MƠ Row row row your boat gently down the stream Merily merily merily merily Life is but a dream Thuyền nan một mảnh ta chèo Theo con suối ngắm cheo leo thác ghềnh Ôi vui quá - kiếp bồng bềnh Cuộc đời tựa thể mông mênh giấc nồng. CHỢ Theo xe một sớm sương mù Ta về chợ quận mùa thu ngọt ngào Nghe như có hạt mưa nào Trên con đường đất dẫn vào núi sâu Tiếng người rôm rã gọi nhau Chờ tan buổi chợ quay đầu về buôn Đây ta cũng thấy lạ hồn Chừng như viễn khách bỗng chồn bước chân. VÔ ĐỀ Sáng nay không có mặt trời Non tây mây xám về phơi bơ thờ Nghe hoang lạnh cả đôi bờ Nhớ ai khói thuốc hững hờ tỏa quanh Ly cà phê đắng mong manh Thương em hương phấn về xanh tuổi sầu Tháng mười một rét không đâu Về qua đất khổ bạc màu rong rêu Lạc loài một tiếng chim kêu Những khuôn mặt lạ bỗng nhiều thân quen. SẦU Đêm nghe trăm triệu nỗi buồn Trở về theo tiếng côn trùng giữa khuya Người xa lắc ở bên kia Mấy non mấy nước cắt chia biển trời Tiếng thơ ta bỗng không lời Nhớ thương em gọi sầu ơi hỡi sầu Hai mươi lăm tuổi bạc đầu Phần tư thế kỷ còn nhau tìm về Lạc loài bước lạ sơn khê Mấy trăng mấy sợi tóc thề hẹn nhau Đêm nằm đợi giọt mưa ngâu Nghe đồng hồ gõ nhịp sầu thời gian. PHẠM THÁI Trở về bến vắng buông câu Tóc xanh gió bụi nhuôm màu khắc trơ Tình xưa tay trắng bơ vơ Quay lưng sự nghiệp cũng xơ xác rồi Lá thu rụng úa hoe đồi Cố nhân đâu? Chỉ đôi hồi gió tây Quay nhìn ngơ ngẫn nào hay Quỳnh Như ơi tiếng ai bay theo trời Cô liêu một nỗi giữa đời Công danh kia đã tơi bời nước non Ô hay! Chí lớn mõi mòn Cuộc đời không quá mắt tròn giai nhân. MƯA Cơn mưa lạ đến ngang đời Người đi người nhớ đến người thuở xưa Nụ cười che ngón tay thưa Áo em mặc trắng như trưa hạ gầy Vòng tay nhỏ tiếng yêu đầy Thương ai hạt lựu đỏ bày trên môi Mấy năm rồi? Mấy thu rồi? Chao ôi những nét tinh khôi cũng tàn. HỐI HẬN Sáng hôm nay đánh học trò Yêu thương lắm phải giả đò khắc khe Thoáng lòng một áng mây che Ngồi suy nghĩ lại đã nghe nỗi buồn. GỌI Đêm nằm đếm các vì sao Nghe như lời biển lao xao gọi về Gọi về thăm quán thăm quê Thăm thành phố có bốn bề tuổi thơ. MƯA Mưa về thị trấn buồn tênh Trắng không gian trắng chênh vênh núi đồi Ta về một sáng thu ngồi Lắng nghe non nước buông lời nước non. ĐẠM TIÊN Cũng xuân sắc cũng tài hoa Cũng là mệnh cũng phong ba cuộc đời Đạm Tiên ơi! Đạm Tiên ơi! Mộ bia hoang phế nằm phơi ánh chiều Một chút hương một chút Kiều Lòng rưng rưng khóc bởi điều riêng tư. CHIỀU Nhớ ai chiều xuống lưng chừng Giận ai cánh vỗ ngập ngừng chim bay Trách ai gió vật vờ say Trông chờ ai đỉnh núi phai ánh hồng Gọi ai tiếng sáo bềnh bồng Đợi ai mà đá rêu phong một đời Thương ai lờ lững mây trời Buồn ai suối nước chảy vơi ngọn nguồn… Tôi ngồi cạnh buổi chiều buông Nghe u uẩn đậu bên hồn tịch liêu. NGHE Ta về khắc khổ thân gầy Phiêu lưu một chuyến bao ngày đã vui Hai tay vuốt mặt ngậm ngùi Một đời cơm áo mấy đời nghĩa ơn Người về người có vui hơn? Ta về ta đứng trông nguồn nước xuôi Nghe quê quán gọi mòn hơi Từng từng quá vãng về khơi nhớ nhiều Nghe trên mỗi bước tiêu điều Chuyến xe sang chuyến xe chiều thấy thương. RU Bóng chim bay cuối non đoài Ta ru ta một khúc hoài hương ca Lối về đã lạc đường ra Tình xưa cũ để lòng da diết buồn Bước chân đi nặng khối hồn Nhạc buồn ca sĩ cũng buồn thanh âm Ôi vàng đời chiếc lá xanh Đâu như xuân sắc rụng quanh chỗ nằm. TAY MẸ Nhớ bàn tay tháng ngày qua Bàn tay ru tiếng quê nhà bao năm Bàn tay bế, chúng con nằm Bàn tay hát những lời thầm bên tai Bàn tay mềm, mõi đôi vai Bàn tay nấu chén cơm nhai đậm đà Bàn tay mẹ, mái hiên nhà Bàn tay gọi gió chan hòa về ru Bàn tay ủ ấm mùa thu Bàn tay vỗ giấc đông phong lạnh lung Bàn tay đậm dấu khôn cùng Bàn tay mẹ khắp những vùng đời con. THẤT TÌNH Thất tình ta quyết ly hương Ngựa xe lều túi… thẳng đường bao la Cây đàn cũ tiếng vang xa Khúc hành ca của đời ta vượt ngàn Tứng từng tưng khảy dây đàn Âm giai thương nhớ vướng màn phong sương Giật mình tan cuộc hành hương Nhìn ra cửa thấy phố phường nắng lên. VÔ ĐỀ Em về gội tóc hoa chanh Bóng in cửa sổ có anh học bài Người đi qua thoáng hương nhài Thương ai mặc áo hoa cài cúc nâu Chiều bên suối nước trôi mau Thương ai xắn ống quần cao hững hờ Bây giờ đã khuất đôi bờ Nhớ người ngồi viết bài thơ vô đề. TRÊN XE Anh về buổi sáng lao xao Xe qua mấy nẽo đường cao ngập ngừng Thương em dáng nhỏ ngại ngùng Về non tây bỗng lạ lùng bước chân Bao giờ trời nắng bên sân Em mười tám tuổi để phần cho ai Xe qua cầu bóng chiều phai Giật mình anh thấy hồn sao vắng người Mới hay còn có bên đời Bao nhiêu là nỗi tơi bời nước non. THÁNG MƯỜI HAI Em đi vắng tháng mười hai Buổi chiều gió bấc về phai nắng vàng Anh nghe lạnh tự trên ngàn Nhớ em so đũa đôi hàng rưng rưng Tóc dài ai thả ngang lưng Dài thêm mấy sợi vô chừng yêu thương Em đi vắng bỗng buồn vương Tháng mười hai có bụi đường vướng chân. ĐÊM TÂN LƯƠNG Anh về thị trấn miền tây Bồn bề núi đứng trời mây ở gần Bỗng yêu thương bỗng tần ngần Nỗi buồn mỗi lúc mỗi lần hồi them Mắt nhòa mõi ngóng sao đêm Nghe tình đoạn nỗi nghe mềm ruột ai. SÁNG SƠN ĐỊNH Nắng vàng đậu ngọn cây cao Gió về đánh thức lao xao lá rừng Loanh quanh bước lạnh vô chừng Nghe con trẻ khóc mấy trùng xa xôi Chim biền biệt bóng lẽ loi Quê nhà thương dáng em ngồi trước hiên. SƠN XUÂN Đây thôn đông nọ thôn đoài Anh về xao xuyến như hoài cố nhân Dừng chân lối rẽ phân vân Xa xa thấp thoáng khói lam mái chiều Càng đi càng nhớ nhung nhiều Càng thương mỗi cánh chim chiều duỗi rong. CAO NGUYÊN Cao nguyên một sớm anh về Không còn xanh nữa bốn bề đồi thông Buồn hạn độ rét mênh mông Một người chin nhớ mười trông một người Trắng bay mây ngủ giữa trời Nắng vàng trong suốt tiếng cười thủy tinh. VÔ ĐỀ Từ khi trăng bỏ về rừng Gió bay về núi ngập ngừng mây trôi Từ khi hoàng hạc vắng đôi Hai người đứng cách hai nơi đoạn trường Anh ra đứng giữa phố phường Tìm trong những ngã tư đường bóng ai. LẠ KỲ Lạ kỳ cái nắng ban mai Hồng như con gái nhà ai thẹn thùng Ban ngày sao gió treo mùng Cho mây ngủ muộn giữa vùng trời cao Hàng cây thương nắng lao xao Dòng sông thương những chân cầu nước trôi Nhạn hồng sao nỡ lẻ đôi Để cho mắt nhỏ sâu ôi lạ kỳ. MANG Mang tình nên phải nhớ thương Mang thương nhớ phải sầu vương giữa đời Mang đời nên nặng nợ đời Mang gian trá phải lựa lời đẩy đưa Mang em biết mấy cho vừa Mang hồn nhược tiểu về đùa dưới trăng. TÌM Tìm trăng trăng đã lặn rồi Tìm hoa hoa rụng tơi bời trước sân Tìm em em bỗng phù vân Tìm tôi ồ nắng phai dần ngoài hiên. NGHỊCH LÝ Khi vui đánh mất nụ cười Khi buồn vuốt mặt nhìn đời hát ca Hân hoan mắt bỗng lệ nhòa Muôn phiền đứng giữa chan hòa phố đông Khi yêu lại thích đèo bòng Phụ rồi chợt nhớ nụ hồng tìm nhau. DUYÊN CÙNG LỨA Biết duyên cùng lứa còn ai Soi gương mái tóc bạc phai mấy mùa Buồn trên sợi khói đong đưa Sầu theo sương lạnh bóng xưa ảo mờ Đêm ngồi uống rượu ơ hờ Những duyên cùng lứa bây giờ nơi đâu? TÌM Tôi tìm đôi mắt tuổi thơ Một thời quá vãng đã mờ ngàn cây Đường đi xa tít chân mây Thuyền ai viễn xứ bến này đợi mong Tôi tìm con sáo bên sông Hình như sáo đã theo dòng nước xuôi Sổ lồng bay mãi xa xôi Gọi mây mây chỉ à ơi trắng trời Tôi tìm mái tóc buông lơi Trên vai người thả xuống đời tôi xưa Cầu mưa cho ướt song thưa Giọt rơi trên lá giọt đùa mái hiên Tôi tìm cô Tấm thần tiên Từ trong quả thị bước lên muộn phiền Trời cao nguyên mắt em duyên Và môi em ướt lúm tiền em ngoan Tôi tìm những buổi trường tan Có hoa nắng vỡ bước chân em về Tôi tìm dưới mái tóc thề Một tà áo mỏng vai kề vai tôi Tôi tìm một nửa của tôi Mà em đã lấy mất thời tuổi thơ. |
No comments:
Post a Comment