Monday, June 7, 2021

Tiem Vai Be Tu 7

 
GIÓ MÙA VỀ NGANG PHỐ
Gió mùa về ngang phố
Rụng chiếc lá cuối thu
Hình như là trở bấc
Lành lạnh chút sương mù
Ven đường cây xao xác
Mây trời cứ lang thang
Nắng chiều nghiêng mấy độ
Dấu cũ cũng phai tàn
Tháng mười hanh hao gió
Vết cứa hằn nếp đau
Vầng trăng xưa đã lạ
Kỷ niệm lạc nơi nào
Mùa đông buồn ...kí ức
Người bỏ người ra đi
Nỗi lòng chừng thổn thức
Mịt mù bóng thiên di...
 
HAI NGÃ NHÁNH SÔNG
Mưa rơi làm ướt hồn thơ
Đêm nay nghe bão về xô bến lòng
Đời chia hai ngã nhánh sông
Làm sao con nước ngược dòng chảy xuôi
Ngậm ngùi, chỉ ngậm ngùi thôi
Buồn như chiếc lá nhẹ trôi xa bờ
Ai đem nhuộm tím câu thơ
Đành buông tay níu, hững hờ tình xưa
Se lòng nhặt sợi nắng thưa
Chôn theo kỷ niệm ta vừa cố quên ...
 
NIỆM TÀ ÁO THU
Giờ còn gì lại cho nhau
Buông tay là đã Úa nhàu dấu xưa.
Tháng chín trời đổ nhiều mưa
Thu vàng Cũng chết Cuối mùa lá rơi.
Nép buồn lặng lẽ bên đời
Nửa vầng trăng rụng Tiễn người tình xa
Tháng năm Rồi cũng Phôi pha
Ta về Thắp nến niệm tà áo thu...
 
GIAO MÙA
Sáng nay bỗng thấy đời đẹp lạ
Một chút nắng mềm đậu bờ vai
Mượt mà xanh thẫm từng phiến lá
Xin cảm ơn đời buổi sớm mai.
Ta đi những bước hồn nhiên quá!
Trên cao biêng biếc áng mây xa
Thoảng trong hơi bấc làn gió chướng
Nhè nhẹ lòng mình nở đoá hoa.
Dường như trời đất giao mùa vội
Đã hết lá vàng, nhạt sắc thu
Ta về gặp lại màu trăng cũ
Nhơ nhớ một thời giấc mộng du
 
TA VẪN CŨ
Chợt xao lòng khi trời trở gió
Người đi rồi phố nhỏ buồn thiu
Hàng cây già trút lá hắt hiu
Ta vẫn cũ giữa đời luôn mới.
Ai có về khi mùa thu tới
Bâng khuâng nắng ấm đậu bên thềm
Bầu trời cao lấp lánh sao đêm
Khuya trở giấc bùi ngùi, thao thức.
Tháng tám qua nhuộm vàng ký ức
Giọt mưa nào lạnh quán ven sông
Ly cà phê nhỏ giọt tiếng lòng
Rơi nhè nhẹ, một thời xa vắng.
Ở nơi đây chiều nhiều mây trắng
Lạc nhau rồi, nghe đắng hồn thơ
Sóng biển khơi, sóng vỗ xô bờ
Ta vẫn cũ, khi đời luôn mới.
 
Ừ thôi! Nắng ngã vàng chiều
Tóc xanh ngày cũ cũng nhiều sương pha
Đi qua mấy khúc giang hà
Vuột tay, trắng mộng, chỉ là phù vân...
 
TÔI VỀ
Tôi về nhặt cánh phượng hồng
Tiếng ve nức nở, tiếng lòng rưng rưng
Biết còn gặp lại nhau không?
Hay như con nước giữa dòng cuốn trôi.
Chốn xưa hoa nắng ngậm ngùi
Đâu rồi dấu cũ một thời mộng mơ
Về đây tìm lại tuổi thơ
Thương tà áo trắng, phất phơ trong chiều.
Sân trường vắng lặng tường rêu
Bảng đen, phấn trắng buồn hiu hắt buồn
Tóc xanh nhuốm bạc màu sương
Kẻ còn, người mất lạc phương trời nào.
Bóng câu lướt vội qua cầu
Năm mươi năm cũng úa nhàu thanh xuân
Hoàng hôn nắng nhạt bâng khuâng
Người muôn năm cũ, cố nhân lâu rồi.
TRƯỜNG TRUNG HỌC- AN XUYÊN ơi!
Tìm đâu hình bóng khung trời dấu yêu
Tôi nghe nghèn nghẹn trong chiều
Làm sao níu lại cánh diều tuổi thơ...
 
MÙA CŨNG ĐI XA
Ừ thôi! mùa cũng đi xa
Giấc mơ còn lại Chỉ là mộng du
Ngậm ngùi lạc dấu sương mù
Bâng khuâng lá rụng vàng thu cuối chiều
Dòng xưa buồn lạnh đìu hiu
Dường như kỷ niệm xanh rêu mất rồi
Về đây Nép dưới hiên đời
Nhìn vầng nguyệt khuyết bên đồi thời gian
 
Người xa cũng đã xa rồi
Ta còn đây lại một trời vấn vương
Thoảng trong hơi gió làn hương
Của mùa thu cũ hoang đường giấc mơ...
Thôi đừng thả gió bên sông
Muôn trùng con nước chở dòng an nhiên
Vàng thu xưa hãy tịnh yên
Tình như chiếc bóng trăng nguyền dặm xa...
 
VÀNG THU
Mùa se se, gió vàng thu
Buồn từ thiên cổ xa mù gọi nhau.
Câu thơ nào xé lòng đau
Ta về say thiếp giấc chiêm bao buồn.
Lạc tay trên bến Sông Tương
Tìm nhau tận cuối nẻo đường hư vô.
Hoàng hôn bầm tím giấc mơ
Bóng chim, tăm cá còn chờ gì nhau...

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...