Tuesday, June 8, 2021

Ninh Trần

 
BÁN!...
Em bán cho tôi một chỗ ngồi
Ly cà phê đắng đọng bờ môi
Dăm ba điếu thuốc thay quà sáng
Trả nợ trần gian một kiếp hời
Em bán cho tôi một chút hờn
Đem về ấp ủ nỗi cô đơn
Buồn rơi thơ rớt lời nhung nhớ
Ảo ảnh một thời tiếc nụ hôn
Em bán cho tôi một chút tình
Lời yêu tỏa sáng suốt bình minh
Đêm ru tròn giấc mơ huyền ảo
Mộng ngã hồn đau khóc bóng mình
Rao bán nỗi buồn để đổi vui
Tìm trong thương nhớ chút ngậm ngùi
Chỉ còn lưu giữ vài con chữ
Để tiễn đưa nhau trọn kiếp người.
 
SỢI THƯƠNG
Rả rích đêm mưa người khẽ hát
Để ai mơ giấc mộng hoang đường
Có cô gái nhỏ ngồi hong tóc
Mười ngón tay ngà đan sợi thương
Người thả hồn trôi vào nốt nhạc
Lời ca mộc mạc nhẹ nhàng bay
Không đàn không trống buồn man mác
Một thoáng đời chìm ngây ngất say
Xin cảm ơn giây phút tuyệt vời
Ngân nga luyến láy những buồn vui
Ai đem nhung nhớ hòa giai điệu
Tiếng bổng tiếng trầm nốt lặng rơi
Người ru giọng hát quên buồn tủi
Ngân ngấn giọt sầu lặng lẽ trôi
Lắng đọng chút tình vang vọng mãi
Tri âm một thoáng lãng quên đời
 
VỀ THÔI
Một mai giữa chốn phồn hoa ấy
Giã biệt giang hồ dứt cuộc chơi
Ta chẳng còn chi lưu luyến mấy
Về thôi gác lại giấc mơ đời
Đã hiểu trần gian là quán trọ
Vui buồn cũng tựa áng mây trôi
Sao lòng cố chấp mê chưa ngộ
Che lấp chân tâm một kiếp người
Trở về! Ta sẽ về quê cũ
Vui thú điền viên bỏ thị thành
Chối mặc cuộc đời đầy quyến rũ
Hại người hám lợi chuộng hư danh
Cùng đi em hỡi đi cùng nhé
Ta sẽ làm thơ em vẽ tranh
Đối ẩm dưới trăng em thỏ thẻ
Chao ơi ngày ấy thật an lành
 
NHỚ BẠN
Người đã đi rồi ta ở lại
Rượu thừa nửa chén uống cùng ai
Nhấp môi chợt thấy lòng tê tái
Chút nghĩa ...chút tình..ta muốn say
Ba mươi năm chẵn luôn chờ đợi
Biền biệt kẻ đi chẳng trở về
Mất tích hai từ buồn diệu vợi
Xóa đi hình bóng giữa trùng khơi
Người nơi chốn ấy khung trời mộng
Bỏ hẳn sau lưng những ấm nồng
Thuyền trưởng Nê Mô chìm đáy biển
Giấc mơ nghìn dặm cõi mênh mông
Ghế trống không người buổi sáng nay
Mình thôi lặng lẽ cũng nơi này
Ly cà phê sữa chừ mằn mặn
Uống cạn giọt buồn bao đắng cay
Ta sẽ đốt thêm vài điếu thuốc
Nương theo khói tỏa bạn về chơi
Cùng nhau tâm sự như ngày trước
Vãn chuyện thong dong vĩnh biệt đời
 
RONG RÊU
Trời đất giao hòa trong cốc rượu
Mềm môi lòng bỗng thấy bâng khuâng
Nhớ gì khẽ gọi tên bằng hữu
Còn biết tìm ai chốn bụi trần
Đời có chi đâu mà nhụt chí
Dứt tình đổ rượu đoạn tri giao
Trần gian há dễ tìm tri kỷ
Ném cốc men cay hết ngọt ngào
Thong dong thả bước lòng thanh thản
Lưng ngả hồn mơ giấc mộng thường
Văng vẳng tiếng ai mời đối ẩm
Bại -thành, được- mất... thoảng hơi sương
Nỗi nhớ bủa giăng ngày tháng cũ
Một thời cơm áo sẻ chia đôi
Thời gian bụi bám rong rêu phủ
Người cũng chỉ là cơn gió thôi
Tự nhủ phải chi quên được hết
Chỉ mình nhắp rượu vịnh câu thơ
Một mai dù có ôm trăng chết
Thì chẳng trách ai... dẫu hững hờ
 
THÁNG 5!..
Hương đêm thoang thoảng bay trong gió
Ngõ vắng thân quen mỗi bước chân
Trở gót lang thang con phố nhỏ
Chạnh lòng nỗi nhớ bỗng bâng khuâng
Nắng phủ tháng năm xanh rợp lá
Một trời phượng đỏ rực đường yêu
Râm ran trỗi khúc ve chào hạ
Nức nở u sầu vẳng tiếng kêu
Ai đã âm thầm gom xác phượng
Ép vào lưu bút ủ yêu thương
Bao lần đời được mười năm nhỉ
Giữ mãi giùm nhau chút thảo hương
Vẫn biết dòng đời luôn gợn sóng
Làm sao níu được bóng trần gian
Ấp ôm kỷ niệm khung trời mộng
Chốn cũ ta về dạ xốn xang
 
BÓNG ĐỜI
Mây sẽ về đâu khi cuối ngày
Biết còn lưu giữ bóng hình ai
Hồn trôi mộng lỡ thiên thu ngủ
Bỏ lại cuối trời nặng trĩu vai
Đến đi lặng lẽ hết vòng đời
Như sợi tơ mành dễ đoạn rơi
Chỉ đứt đường trần thôi cũng cạn
Chia tay kẻ ở sầu chơi vơi
Gởi chút thương yêu về chốn ấy
Thả lòng thanh thản bước ra đi
Trần gian cõi tạm buồn vui mấy
Rồi cũng ngậm ngùi khóc biệt ly
Vĩnh biệt từ đây tình vướng lại
Ca Li nhớ mãi bước chân người
Sài Gòn se sắt buồn tê tái
Khẽ gọi tên thầm...thương tiếc ơi
 
TIỄN BIỆT
Người đi người sẽ không về nữa
Lặng lẽ bên trời buồn tiễn đưa
Hối tiếc tháng ngày vui thắp lửa
Lạnh lùng đứt đoạn nhịp song thưa
Đời có khi nào vui trọn vẹn
Nỗi đau ôm kín mảnh vuông lòng
Nhớ người nhoi nhói tim nghèn nghẹn
Thơ viết nửa vời ...rơi khoảng không
Đã biết trần gian là quán trọ
Mà sao nước mắt vẫn lưng tròng
Người đi để lại muôn niềm nhớ
Kẻ ở bao giờ hết ngóng trông
Đốt nén hương lòng từ tạ người
Đây chung rượu đắng hãy mềm môi
Xót xa cũng chỉ là dâu bể
Vĩnh biệt ngàn thu ...khóc ngậm ngùi.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...