Wednesday, July 21, 2021

Trần Thiên Thị

 

san bớt qua đây
san bớt qua đây buồn giùm cho một ít
em liêu xiêu cũng đã duyên rồi
san bớt qua đây một ít chiều mưa miết
em sầu nên phố đã thành thu
ừ thì buồn ấy khôn nói được
ừ thì buồn ấy khôn chia được
chỉ có chung nhau một trời mưa
mà khôn che được nhau rồi
san bớt qua đây một ít hờn trong mắt
xanh rờn ngọn tóc chẳng buồn thu
san bớt qua đây một ít đêm dằng dặc
uống giùm chén rượu để ngơi say
ừ thì đêm vắng khôn vai tựa
ừ thì tay mỏi khôn tay cầm
chỉ có chung nhau đêm mịt mùng
nghiêng lòng rụng xuống rưng rung
 
con thuyền chú mèo con và dế cơm
1.
em đã nhặt chiếc thuyền, chú mèo và con dế cơm bỏ vào câu thơ làm của riêng, từ đó biển thì hoang vắng mà câu thơ nổi sóng, sự âu yếm cho mọi người và lời reo cho cỏ, chỉ còn lại trong bài thơ trên giấy học trò
2.
buổi ta về trên triền cát nổi nhìn mê man quê xứ con người. ta gọi em rồi thôi. sợ quấy rầy con kỳ ngông ngủ vùi trong cát, mơ giấc của đá xưa nào. thôi thì em thế nào cứ vậy, mơ giùm tiếp giùm ta nửa giấc chưa tròn
3.
không biết mình đang bơi trong biển hay trong câu thơ thẩm một màu xanh. này trả lại ta con mèo con dịu dàng, con dế cơm hồn nhiên hát ca giữa biềng cỏ biếc. ta và những con thuyền không thể ra khơi
4.
thế nào thì ta cũng đã gọi em rồi, này ngoan ơi xin đừng thức giấc. ta nhìn trộm em thôi rồi đi. cát sẽ tiễn chân người không cần tiếng hát
tiếng dạ thưa rồi sẽ u buồn. trời bên kia cầu nhơn hội vẫn xanh luôn
5.
này ngoan ơi xin đừng thức giấc, ta đang nghe lời em chưa từng nói ra, ta đang đọc những giòng em chưa từng viết ra, em ngoan xinh và bài thơ hay nhất để dành cho ta, trả lại cho ta con thuyền, chú mèo con, dế cơm và một ban mai ta rộng dài như cát
 
Như một món quà
cúi xin cánh bướm bên bờ dậu
chở giúp vui buồn qua tháng năm
và ở phương em từng mai sớm
có nắng hồng lên một sắc phong
tôi sẽ mang về từng ô cửa
lòng tôi và cỏ nội hương đồng
 
BÀI CHO CHẠNG VẠNG
đá nằm mơ giấc mơ vĩnh cữu
mặc chiếc áo rêu xanh của rừng năm xưa
chẳng biết đã có bao nhiêu chiếc lá vàng rơi
để rừng mãi xanh trong mắt nhìn của đá
tiếng còi tàu thổi tu tu sân ga
không thể nào trở thành tiếng sáo
nên những nàng Mỵ nương đi tiễn chồng
trái tim chưa bao giờ hóa ngọc
đêm khép lại mặt trời và mở ra em
thời gian của giấc mơ chưa nhắm mắt
khoảng khắc viên thành một họa tiết
cho bức tranh buồn mai sau
tôi muốn ra đi khi người ta trở về
chỉ có ngược đường mới nhìn tường tận mặt người đối diện
không ai gởi một lời hẹn như thế cho những buổi chiều
thôi cứ theo đàn liền anh liền chị
chiều nay ta ra biển một mình
 
nơi đám mây đã chết
phía rừng biêng biếc xanh là nơi đám mây đã chết
thực bì xây nên nấm mồ cho những chuyến lãng du
và giấc mơ hoàn nguyên
đám mây năm xưa đã chết dịu dàng
như buổi trở về của người tình đúng hẹn
tôi đứng bên chiều nhớ về cơn mưa tiểu mãn
cái chết nồng nàn thẩm một màu xanh
con sâu rùng mình hóa bướm
cây nấm nhoài người muốn đòi chạm mặt
ta đòi giữ riêng em buổi giông gió ì ầm
tháng tư ngủ vùi rơi vào tháng năm mà không hay biết
không ai buồn vì đám mây đã chết
ta rơi vào nhau như thể mưa chiều
có xiêm áo thực bì đắp lên lời hẹn
cho ta chắp câu thơ thật dài quà tặng một làn môi
không ai có thể ngăn chiều nay
hoa tỏi nở tràn sắc tím
và cơn mưa đi theo phía sau
trời đất trở mình nhắc ta nhớ về nhau
ký ức Eden buổi lạc tay người
đám mây nào đã che phía em
đám mây nào đã che phía tôi
chiều nay thả rơi mình xuống cỏ
tôi vẫn ngồi đây và nhớ em hẹn sẽ quay về
 
TA NGỒI ĐÂY MÀ TƯỞNG CÓ EM RỒI
bàn chân phía sau chạy theo bàn chân phía trước
chuyến di tháng giêng gọi tháng chín tháng mười
hạ chí con dế cơm giữa biền thê thiết
chỉ có đi là ta có đôi
tháng bảy như chiếc lưng đòn gánh
ểnh lưng gánh hai đầu mùa tháng chạp tháng giêng
em ở đâu thì về tình cân triêng gióng
trăng hỏi vay mặt trời chút nắng
rằm đã rạng hôm qua chờ chi chờ miết
sấp ngữa môi trăng trôi giữa ngân hà
thơ khan giọng giữa trời chẳng hay mình già trẻ
con bói cá có cô đơn trong nỗi buồn ngủ sắc
cây đang muốn rùng mình cởi áo
mùa thu còn ở đâu xa xôi
ta ngồi đây mà tưởng có em rồi
 
Sỗ sàng đậu xuống vai người
1.
sỗ sàng một tiếng tôi rơi
luân xuân đậu xuống vai người đòi yêu
này hai con mắt buồn hiu
nói gì đi nắng sắp chiều rồi em
cái buồn cứ ngỡ rằng quen
bao nhiêu năm cứ nặng thêm vai người
sỗ sàng một tiếng tôi rơi
yêu nhau đi kẻo chiều vơi mất rồi
2.
đê đầu bái tạ mùa vui
người mang đi hết còn tôi và buồn
chiều nay nửa chén rượu suông
cụng ly vào trán mà trông ráng chiều
sỗ sàng tôi sỗ sàng yêu
đê đầu bái tạ cô liêu một lần
 
hát trên đồi anh túc
một con bướm lượn đồi anh túc
đòi mượn của rừng áo phù dung
này say chi gió say chi khói
lệ trả mưa ngâu xanh trả rừng
còn mình ta hát đồi anh túc
cỏ áo phù dung chuyển sắc hồng
một con diều giấy nằm trên đất
xương cốt mơ về một thinh không
 
bu vào vai
cõng cho đi cùng trời cuối đất
thuở mùa còn ngọt những lời ong
nằm nghe lá hối mùa xanh trước
mình rủ mình thêm cuộc long đong
thèm nói một câu lời sến súa
lụa mềm và những môi cong
thèm được ngả lưng bờ cỏ lạ
ngủ như lau lách buổi xanh đồng

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...