Thursday, August 19, 2021

Mường Mán 2

 Một Chút Mưa Thơm

Mưa thân ái trên tay
Tay mỏi rời trong tóc
Tóc nhớ ai mọc dài
Mắt nhớ ai muốn khóc

Tay của em
tóc của em, và
mắt của em
Của mưa của mưa, ừ
của mưa
Tay em tay mưa
tóc em tóc mưa
mắt em mắt mưa…

Mượn

Mượn đêm một tiếng đàn trầm
Mượn sông vài cánh sóng ngầm vu vơ

Đưa em đi bẻ bông mơ
Gió lay bông rụng trắng bờ chiêm bao

Mượn về chút nắng hanh hao
Mượn thu đôi hạt mưa rào lạnh căm
Đưa em trẩy hội trăng rằm
Mưa xô trắng rụng mù tăm nẻo về

Mượn chim hót hộ câu thề
Mượn sương lợp hộ bốn bề quạnh hiu
Ru em điệu lý chiều chiều
Chiều phai còn mỗi liêu xiêu cánh cò

Mượn buồn con nhện giăng tơ
Mượn vui búp nụ đợi chờ khai hoa
Đưa em qua mấy ngã ba
Qua dăm ngã bảy và qua… nhà người

Sáo sang sông dạo tháng mười
Bữa nay cuối chạp mượn trời chút mây
Mượn giao thừa thoáng rượu cay
Đưa em hái lộc sum vầy trong… mơ

NGỢI CA THÁNG CHẠP

Tháng Chạp về rồi bé thấy không?
Cỏ nép trong cây vẫy lá mừng
Hồn anh vội vã giăng mưa bụi
Rơi xuống cho vừa lạnh nhớ mong

Tháng Chạp về rồi bé thấy không?
Một chút màu xanh một chút hồng
Một chút vàng mơ và tím nhạt
Chưa giao thừa đã Tết trong anh

Tháng Chạp về rồi bé thấy không
Gió thôi làm rớt lá sầu đông
Anh đem nhốt nắng vào đôi mắt
Nung chảy tim thành vạn giọt sương

Tháng Chạp về rồi bé biết không?
Guốc mới ai khua ngõ nội thành
Ðể cho rêu cũ – vàng son cũ
Thức dậy buồn lên đỉnh phố xanh

Tháng Chạp về rồi bé biết không?
Không dưng lòng bỗng thấy băn khoăn
Xé tờ lịch cũ vơi năm tháng
Tình có phai dần theo tháng năm?

Tháng Chạp về rồi bé thấy không?
Anh nằm dưới cỏ nghe Mùa Xuân
Nghe sông đổ nước xuôi ra biển
Nghe biển phụ tình quên nước sông

Tháng Chạp về rồi bé vui không?
Xuân đem rượu cất ở trong lòng
Trong men cứ ngỡ mình vừa thoáng
Thấy bóng ai về trong nắng hanh.

Ngồi Nghe

Ngồi nghe nắng bên sông tan vỡ
Tụng rất thầm, kinh tiễn ngày đi
Dăm chiếc lá dùng dằng không nỡ
Buông trôi đời xuống mặt sóng kia

Ngồi nghe nước qua cầu lặng lẽ
Bèo nghĩ gì trên nhánh phân ly
Em ngàn năm vẫn là bến lạ
Thuyền ta trôi chưa đến, bởi vì…

Ngồi nghe gió đi rong qua chợ
Ầm ỉ rao mua bán tình si
Ta lục những ngăn tình xưa cũ
Chợt ngẩn ngơ thấy chẳng còn gì

Ngồi nghe phố vội vàng khép cửa
Bao rượu tình tràn rót chén khuya
Ta khờ khạo giao tim em giữ
Rượu đêm này hồ dễ ai chia.
 

Phút Lặng Thinh

Cái hôm ta phải lòng nhau
Mặt trời trên nhánh me cao trộm nhìn
Trái đất như bỗng đứng im
Không gian như chợt xanh hơn mọi ngày
Tuyệt vời là chiếc lá bay
Như chim sẽ đậu xuống tay em hiền
Tyuệt vời bốn hướng chgao nghiêng
Dồn hết nắng gió về riêng phía mình
Tuyệt vời cái phút lặng thinh
Nói hơn chán vạn lời tình huyên thiên

Qua Đò Cồn Hến

Sóng vẫn vỗ và đò vẫn trôi
Riêng vầng trăng ai đã chia đôi
Nửa mảnh theo em về bến khác
Hay mải tương tư tận cuối trời?

QUA MẤY NGÕ HOA

Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi o nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội

Tay nhớ ai mà tay bối rối
Áo thương ai lồng lộng đôi tà
Đường về nhà qua mấy ngõ hoa
Đừng có liếc mắt nhìn ong bướm

Có chi mô mà chân luống cuống
Cứ tà tà ta bước song đôi
Đi một mình tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp

Để tóc rối cần chi phải kẹp
Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
Buộc hồn o vào những cánh chim
Bay lên đỉnh lòng anh ngủ đậu

Cứ mím môi rứa là rất xấu
O cười tươi duyên dáng vô cùng
Cho anh nhìn những hạt răng xinh
Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại

Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy
Háy nguýt đi giận dỗi càng vui
Gót chân đưa guốc mộng bồi hồi
Anh chợt thấy trần gian quá chật

Không ngó anh, răng nhìn xuống đất
Đất có chi đẹp đẽ mô nờ?
Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
Anh hỏi mãi răng o không nói

Tình im lặng: tình cao vời vợi
Hay nói ra sợ dế giun cười
Sợ phố ghen đổ lá me rơi
Sợ chân bước sai hồi tim nhip?

Cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
Vạn mùa xuân chờ đón chung quanh
Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang
Vẫn theo o về giờ tan học

Từ bốn cửa đông tây nam bắc
Tới bốn mùa xuân hạ thu đông
Theo nhau về như sáo sang sông
Như chuồn chuồn có đôi có cặp

Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
Trên hư không ve cưới mùa hè
O có nghe suốt dọc đường về
Sỏi đá gọi tên người yêu dấu

Hoa tầm xuân tím hoang bờ giậu
Lòng anh buồn chi lạ rứa thê!
Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
Anh mê sảng theo chiều tắt chậm

Chiều đang say vì tình vừa ngấm
Hai hàng cây thương nhớ mặt trời
Chiều ni về o nhớ thương ai
Chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh

Thuyền xuôi dòng ngẩn ngơ những bến
Anh như là phố đứng trông mưa
Anh như là quế nhớ trầm xưa
Sợ một mai o qua mất bóng

Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
O nguôi quên những sáng trời hồng
O sẽ quên có một người mong
Một kẻ đứng dọc đời trông đợi

Còn nhớ chi ngôi trường con gái
Lớp học sầu, ô cửa, giờ chơi
Cặp sách quăng mô đó mất rồi
Vì o bận tay bồng tay bế

Chuyện hôm nay sẽ thành chuyện kể
Những lúc chiều đem nắng sang sông
O bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng
Mình nhớ ai mà buồn chi lạ!

Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi o nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội.

Quà Sinh Nhật

Tặng em đôi phiến mây vàng
Để che lúc nắng để quàng lúc mưa
Tặng em dăm hủ yaourt
Ướp thêm cho giọng chanh chua càng bùi
Tặng em câu vọng cổ mùi
Giữa chừng lạc giọng thành lời du cạ

Tặng em nụ hồng hôm qua
Sáng nay nở ngát hương hoa xuân thì
Tặng em riêng một lối đi
Quanh năm rợp bóng cây si anh trồng
Tặng em một chiếc cầu vồng
Nối mơ xa với mộng gần đón đưa

Tặng em những sớm mai trưa
Dằn lòng ngân tiếng cứ vờ không vui
Tặng em khóe mắt bồi hồi
Ai yêu muốn dại cả người, làm ngơ
Tặng em thoáng nhớ bâng quơ
Sớm hôm vỗ sóng tìm bờ bến aị

Tặng em miếng gừng chia hai
Hạt muối xẻ nửa, đêm dài chia đôi
Tặng nguyên trái tim mồ côi
Bơ vơ từ thuở đứng ngồi không yên
Chỉ xin đôi lúm đồng tiền
Và bàn tay nắm xuống thuyền sang sông.

RẰNG TỪ

Rằng từ tóc bỗng là mây
Người vui chân bước xuống ngày đào hoa
Môi vừa chớm nụ kiêu sa
Lòng thu tím lục hoá ra xuân hồng
Đi về với mộng thong dong
Chẳng hay bão cuốn ngang lòng giêng hai

Rằng từ khoác bụi trên vai
Năm chưa đủ rộng tháng dài đã trôi
Người đi tìm lá ngậm ngùi
Ta về đốt lửa hong lời gió mưa

Rằng từ lá ngọn tóc tơ
Rong rêu chợt tím bến bờ ai qua
Thuyền nằm nhớ bến nào xa
Chẳng hay thu đợi vốn là xuân mong
Người đi tìm lá sắc không
Ta về thắp ngọn đèn chong. Ta về…

THÁNG GIÊNG HÁT

Tháng Giêng hiền như cỏ
Và tóc mềm như mây
Tóc bay qua bến lạ
Sông thương ai, sông đầy

Tháng Giêng biếc như lá
Và tình ấm như tay
Tình rẽ sang lối nọ
Vai nhớ ai, vai gầy

Tháng Giêng trắng như cúc
Và áo vàng như mai
Áo nhàu trăm nếp bụi
Giữ hoài mơ chưa phai

Tháng Giêng ướt như mắt
Tháng Giêng hồng như môi
Trái tim ai hoá bướm
Bay theo nhau, bồi hồi

Tháng Giêng sao về muộn
Không em, chim lạc bầy
Một mình lên đồi hát
Xuân nhớ ai, xuân gầy
 

Tiễn Tình

Vay mưa trăm hạt Si mê
Xâu chuỗi đưa tiễn Người về xứ xa
Mưa bay qua phố qua nhà
Em bay qua quãng đời ta Bao giờ
Vay chiêm bao một chút mơ
Để xe rời bến vẫn ngờ Như đang …
Vay em một chút vội vàng
Rồi mai trả hết Muộn màng cho nhau.

Tình Đôi Khi

Tình đôi khi là muối
Chắt lọc từ tháng ănm
Qua sông dài biển rộng
Còn nguyên vị ngọt đằm

Tình đôi khi là ngọc
sáng hơn cả trăng rằm
Rồi không dưng chợt mất
Hóa nghìn trùng xa xăm

Tình đôi khi là đạn
Bắn vỡ lòng giá băng
Khiến trái tim câm điếc
Biết cười và nói năng

Tình đôi khi là tội
lạnh thầm trên gối chăn
Không ai ngoài chiếc bóng
Dỗ dành ta ăn năn

Tình đôi khi thoáng chốc
Mà ngậm ngùi trăm năm
Em đã từng đâu đó
Anh mãi còn long đong

 TRÁI MƠ

Ngày nào em đến thăm anh
Mang theo dăm trái mơ xanh đầu mùa
Đầu mùa mơ hãy còn chua
Như môi ai ngọt vì chưa đắng lòng
Tình đầu giờ hóa như không
Cánh chim mùa cũ sổ lồng bay xa
Đôi khi anh nghĩ thật thà
Trái chua thuở ấy không là …trái mơ

 TRĂNG GIAO THỪA

Nửa mảnh trăng theo mây ngày ấy
Bao giờ quay lại bến xuân xưa
Bên sông thiếu phụ tương tư đứng
Ngóng mãi vầng trăng đêm giao thừa

Trò Chơi Mùa Thu

Mùa thu rủ rê Những thiếu nữ
Trong tranh của Luyện
Những nhân vật xưng Em và Ông
Trong truyện của Biền
Những vầng trăng mỏng manh
Trong thơ của Mường
Rong chơi qua mùa tím.

Nhiều thu đi qua đi qua
Những thiếu nữ trong tranh quên lớn
Những nhân vật trong truyện quên buồn
Những vầng trăng trong thơ quên phai
Những Luyện những Biền những Mường
Đôi khi chợt thấy mình
Đi chổ khác chơi.

Thu nay
Từ điệp trùng những ô cửa mở
Từ mênh mông ngọn triều con chữ
Rất nhiều ngọn nến cùng cháy lên
Họ lại tìm thấy nhau
Những thiếu nữ không bao giờ lớn
Những Em và Ông không bao giờ buồn
Những vầng trang không bao giờ phai
Và những Luyện những Biền những Mường
Lại tiếp tục Rong chơi qua mùa thu

TRỞ LẠI HUẾ 1982
Vẫn mù sương phố sông này
về nghe vàng lạnh xuống đầy mấy vai
không em đầu ngõ trúc mai
phượng bay rối bước chân tôi ngập ngừng

nghìn trùng nắng chết mênh mông
người lên tiếng gọi vọng không âm thừa
quán ngồi chưa mỏi lưng trưa
đã vai chiều lệch so vừa bóng thu

kính chào Huế rất sương mù
mình tôi dọc phố âm u lặng thầm

thơ nào vừa lã giọng ngâm
rượu nào vừa rót tay không đưa mời
bạn bè ơi Huế tôi ơi
chìm theo chiếc lá vàng rơi tan mùa.

(Việt Nam 30/9/1982)

Trời Làm Mưa Ướt Áo O Rồi!

Nì O tê răng mờ đứng đó
Lớp anh tan buổi học trưa về
Sáng vàng thu trời mưa nho nhỏ
Chờ ai răng O nớ, mưa tề!

Đôi mắt nhỏ ngẩn ngơ đến tội
Sợ chi mô lũ bạn anh hiền
Răng O để gió bay tóc rối
Bạn bè mô (mờ) đứng một mình riêng

Cặp của O màu xanh lá mạ
Vở của anh bọc giấy hồng điều
Răng nhìn anh đỏ hồng đôi má
Tên chi nì… nói để anh kêu

Tường trường anh có hàng rêu tím
Đẹp chi mô mờ cứ nhìn hoài
Tà áo O làm chi nên tội
Răng cứ vò nhăn giữa bàn tay

Bạn bè anh về rồi, O nớ!
Còn ai mô mà phải ngại ngùng
Trời mưa lớn ôm giùm sách vở
Anh căng dù hai đứa che chung

O cảm ơn anh làm chi rứa
Răng không về hai đứa có đôi
Mà đi giữa mùa thu tiếc nuối
Trời làm mưa ướt áo O rồi!

 XUÂN THƯỜNG NGÀY

Bếp lửa chiều thơm khói
Gọi thức ăn quay về
Cuối một giờ bươn chải
Hạnh phúc lại đầy tay
Cuối một ngày tất bật
Tìm lại ấm niềm vui

Dẫu yêu anh chỉ một
Nhưng yêu con tới … mười
Cám ơn em gieo cấy
Hạt ấm êm từng ngày
Mỗi mùa mỗi mùa gặt
Ngát hương hoa tình đầy

Dẫu đôi khi bất chợt
Mấy ám, hạnh phúc buồn
Nhà vẫn thừa rượu ngọt
Cất từ lòng yêu thương
Dẫu đôi khi nước mắt
Ứa lan theo giận hờn
Quanh năm, mỗi thời tiết
Ấm áp, và vân vân …

Bếp mỗi ngày thơm khói
Gọi cha về bên con
Xuân ươm từ tay mẹ
Thơm như là quê hương…
 

Về I

Về ngang qua đường cũ
Lá vẫn xanh nguyên màu
Có đôi chùm hoa lạ
Chợt tím vì mong nhau

Về ngang qua quán cũ
Nhạc vẫn vang trong chiều
Lời ca như sóng vỗ
Cuốn lòng ta bay theo

Về ngang qua sông cũ
Đò xưa nay đã già
Trăng hẹn hò thuở nọ
Giờ tách bến nào xa

Về ngang qua phố cũ
Lòng đàn theo nhạc mưa
Ngỡ hai đứa còn đứng
Chụm đầu dưới hiên xưa

Về ngang qua trường cũ
Không dưng thèm vu vơ
Trái me ai chia nửa
Đến bao giờ thôi chua?

Về II

Mưa về ngủ đậu hiên ai
Giữa khuya khoắt rụng một vài hạt chuông
Hạt tròn níu hỏi hạt vuông
Bao giờ tát cạn được nguồn chim bao

Trăng về gom mộng ngàn sao
khuy quên cài để ngọt ngào bay xa
Để tình chợt tím màu hoa
Để duyên hoá đá lăn qua nghìn trùng

Người về tim lạnh bão giông
Cái lạnh xẻ nửa Cái nồng chia đôi
Trái tim thôi hết mồ côi
Lứa đôi ghép lại một lời xưa sau
Rằng mai lỡ có qua cầu
Nhớ đừng để mộng ban đầu tan rơi

VỀ BẾN XUÂN XƯA

Áo biếc xưa về qua bến tạnh
Ngày xuân tóc mới chớm ngang vai
Chị đi thoáng chút hương xoan muộn
Sóng sánh nghiêng lòng bao gã trai

Khăn đào xưa đùa cùng gió nội
Theo người qua trăm chặng lao đao
Chị gánh sương đi từ hừng sáng
Khuya về, vai nặng gánh trăng sao

Cậu bé ngày xưa thường tha thẩn
Ôm đàn ra bến hát nghêu ngao
Đón chị, đón quà, và đón cả
Vòng tay thơm gió bụi ngọt ngào

Hương xoan nay đã xa vời vợi
Thuyền cũ đi về vắng bóng ai
Lênh đênh trên bến vần thơ trắng
Nhuộm áo khăn xưa màu trăng phai.

VỚI XUÂN ĐỒNG BẰNG

Nhà ai quết bánh phồng khuya quá
Nhịp chày khoan nhặt thức cùng trăng
Môi em đỏ như là mận chín
Giấu chút duyên sau chéo khăn rằn

Tôi về sớm cứ e rằng muộn
Đường xưa xanh so đũa đôi hàng
Em nghịch ngợm giấu hương trong áo
Quyến ong bay qua ngõ sương tan

Tôi về nhặt chút quê mùa đánh mất
Sau đôi lần chót lỡ lìa sông
Giọt kim thuốn qua tim buôn buốt
Em ca chi điệu lý đất giồng

Tôi về nhặt chút bóng chiều bỏ sót
Thuở cánh cò chưa biết bão giông
Bỗng dưng nghe dế giun ca hát
Và hồn nhiên cỏ mọc quanh lòng

Nhà ai nấu bánh chưng khuya quá
Lửa bập bùng cho mắt long lanh
Tôi về nhặt chút hương mùa cũ
Xuân chín rồi cứ ngỡ xuân xanh!

 VỚI XUÂN HÀ NỘI

Mùa cốm xa rồi hương còn đây
Sâm cầm về đâu cánh nghiêng trời
Biếc xanh tà áo em qua ngõ
Gói cả sông hồ thương nhớ ai.

Heo may về phố cho khăn áo
Lũ lượt xuống đường đón gió mai
Em đi về phía xuân đang chớm
Ta ngẩn ngơ tìm phía nắng phai.

Trễ chuyến giao thừa không về kịp
Ta hái đóa quỳnh khuya lẻ loi
Đi từ năm cũ sang năm mới
Hoa lỡ thì mà người đâu hay.

Hoa đào qua phố rao xuân chín
Áo đào qua ngõ gọi thầm nhau
Hà Nội chừng như thôi trở rét
Đóa quỳnh chợt thức giữa chiêm bao.

Xuân Thường Ngày

Bếp lửa chiều thơm khói
Gọi thức ăn quay về
Cuối một giờ bươn chải
Hạnh phúc lại đầy tay
Cuối một ngày tất bật
Tìm lại ấm niềm vui

Dẫu yêu anh chỉ một
Nhưng yêu con tới … mười
Cám ơn em gieo cấy
Hạt ấm êm từng ngày
Mỗi mùa mỗi mùa gặt
Ngát hương hoa tình đầy

Dẫu đôi khi bất chợt
Mấy ám, hạnh phúc buồn
Nhà vẫn thừa rượu ngọt
Cất từ lòng yêu thương
Dẫu đôi khi nước mắt
Ứa lan theo giận hờn
Quanh năm, mỗi thời tiết
Ấm áp, và vân vân …

Bếp mỗi ngày thơm khói
Gọi cha về bên con
Xuân ươm từ tay mẹ
Thơm như là quê hương…

Yêu Chàng

Yêu chàng như yêu lược gương
Như yêu ba mẹ, như thương cuộc đời
Sao yêu trăng ở trên trời
Em yêu chàng giữa muôn người thế gian
Yêu chàng mắt dại lòng se
Yêu chàng tay ngóng nón che ngập ngừng
Những hôm trời tím rưmg rưng
Trên vai tình lớn thành dưng mây thầm
Yêu chàng như biển yêu non
Từ ngày trái đất hãy còn bơ vơ
Xưa em chưa biết nằm mơ
Nay trăm con mộng hẹn hò tới lui
Chàng cho em thấy ngày vui
Tiếng đêm là nụ hôn ngùi nhớ mong
Trời ạ, em đã phải lòng…

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...