Friday, July 24, 2020

Thái Bảo Dương Đình


PHÍA MÂY TRỜI
Cha mẹ đẻ rơi tôi nơi dọc đường nương rẫy
Nơi con kiến bò ngang qua trên lá lợp từng ngày
gió dội vang rừng câu lang bạt
Suối hát ngàn năm lời lãng du.

Tự đứng lên như con nai con đau nỗi đau từ mẹ
Mắc gùi vào vai cõng đời lên đốc đá
Bàn chân mười ngón to bè in trên nương rẫy
Dấu tích tồn vong mưa lũ chẳng xói mòn

Tôi cầm đời tôi như cầm mũi tên
Lắp vào thân nỏ
Tên bay biết về đâu
Biết tôi có còn là tôi sau một lần tên bay lạc nẻo.

Mà em đứng làm chi
Mà em đợi làm chi
Khi từng đêm cơn bão rừng cuốn phăng bẻ quăng quật đổ
Đất lở sông bồi
Thác gọi đến khản lòng cũng không đầy được
Lổn nhổn những hoài mong hóa đá dựng trên dòng

Còn con suối nào xanh mát tuổi thơ trong
Con ốc đá, ngọn rau Ranh bên triền đồi gọi gió
Xin gởi lại vầng trăng treo giữa núi
Mai tôi rơi lần nữa phía mây trời!
                                Vùng cao, tháng 4.2012

 
BIẾT ĐÂU SẼ NHỚ
Tặng Ph.

Có người nói với tôi rằng phía bên kia đèo Liêu rất đẹp
Nơi ấy là Trà My!
Nơi tôi đội cả cơn mưa vượt đèo quanh co quanh co mà đến
Nơi tôi có những tấm lòng bạn bè chu tất đến yêu thương.

Bạn bè bảo với tôi rằng buổi chiều sau cơn mưa bầu trời Trà My rất đẹp
Tôi bảo với bạn rằng cẩn thận những bước chân
Những ổ voi,ổ gà ẩn tàng nên đột biến
Như câu thơ đang chảy vắt ngang dòng.

Có chút gì mong manh nơi xứ sở Trà My
Khi tôi ngồi bên em đêm chật trời hương quế
Lát nữa thôi trăng tàn bên phía núi
Tôi sẽ về tay níu nhánh sương khuya.

Người ta cắt con sông Tranh ra từng nhát cắt vô hồn
Trà My dưới hạ nguồn đẹp như chiếc cốc pha lê để trên đầu ngọn kiếm
Đừng run nhé hỡi những người làm xiếc
Một chút lơ đễnh thôi cốc vỡ đến đau lòng!

Xíu nữa em về! Nán xíu nữa Trà My ơi
Có thể ngày mai ta xa nhau biết bao giờ gặp lại
Tôi gởi lại tình tôi bên những ổ voi, ổ gà khúc khuỷu
Em chầm chậm đi. Biết đâu, em sẽ nhớ tôi nhiều!
                                 

HƯ…
Vì trăng hư giọt sương mềm
Vì mây hư một đêm huyền hoặc trăng
Vì sông hư một bờ cong
Vì trời hư chật cõi lòng mộng mơ
Vì em hư một dại khờ
Vì tôi hư một …mà thôi, biết rồi!

 KHÚC XUÂN CA
Ngắt một chút nắng mùa đông tinh khôi cài lên tóc
Em lá xanh chờ tách vỏ dậy thì
Nhựa đầy mẩy đẩy chồi lên đợi nắng
Cánh tay trần đón gió gọi mùa đi
Chim đã hót khúc ca từ dẫu cũ
Mà âm giai chật cứng dấu an hòa
Màu cỏ ngọc tơ non chiều quyến rũ
Sông rửa mình trong vắt mắt mây qua
Có ngọn gió thổi tung chiều tháng chạp
Cuốn âu lo phiền muộn xuống chân đời
Đêm trừ tịch rộn ràng cơn vỡ ối
Nghe cựa mình nhưng nhức những mầm xuân.


 NGÀY TẾT NGHE BẠN HẸN QUAY VỀ
Tặng: Võ Đức Tập
      
       Rượu uống bầm môi mờ cố thổ
       Trường xưa sương khói, bạn bè mây
       Chao ôi, kỷ niệm ngày xưa ấy
       Một khoảng phiêu bồng chấp chới bay…
       Thôi bạn cuộc người như chiếc lá
       Ta rơi theo gió bão của đời
       Còn ta, còn bạn, còn nhung nhớ
       Còn chỗ đi về thương mến ơi!               

NGỦ NGÔN CÙNG QUÁN
Thôi thì cứ ngồi đây
Quán nghèo cô chủ trẻ
Ta còn gì ngày mai
Thời gian sao quá rẻ
Quán nghèo xơ xác nóc
Làm bạn với mây trời
Ta cũng là mây bạc
Ghé quán này buồn rơi
Bao năm rồi phiêu dạt
Nghe đời quạnh hiu nhiều
Những lúc buồn chợt khóc
Những lúc cười hoang liêu…
Cảm ơn cô chủ quán
Lời cảm ơn tủi hờn
Có buồn xin cứ trách
Có cười xin cảm ơn!

Phạm Thanh Chương

Cứ ngỡ mẹ về - Hiu hắt – Khói chiều – Mai này – Nếu ngày mai mùa đông có về - Ngày về - Ngoan như cặp vở trên tay - Quà tặng mùa thu – Quê nhà – Sương khói - Tái sinh – Tiếng chuông chiều – Vườn xưa

Cứ Ngỡ Mẹ Về
Tưởng như bước nhẹ mẹ về
Nhưng không- gió tạt bên lề cỏ thưa
Bồi hồi nghe tiếng rơi- mưa
Vòng xe thổ mộ, nắng trưa úa vàng
Mẹ về hay bóng sương tan
Hắt hiu bóng đợi, khói ngang tầm nhìn
Bờ lau, mặt nước hồ in
Bóng con hốc hác dưới nghìn dặm sâu

 HIU HẮT
Trong giấc ngủ con mơ thấy mẹ
Mười năm rồi từ lúc xa quê
Cứ lẩn quẩn trong vòng cơm áo
Lòng vẫn mong có một ngày về

Con mơ thấy cánh đồng trước ngõ
Ánh nắng chiều rụng dưới bờ cau
Mẹ đứng đó tóc như mây trắng
Trong mong chờ có lẫn nỗi đau

Mảnh vườn hoang mái nhà xơ xác
Mười năm rồi nhìn quãng trời xa
Con đâu biết nỗi buồn của mẹ
Hắt hiu như sông nước quê nhà

Rừng trung du mùa này chắc lạnh
Khóm mai xưa còn nở hoa vàng
Chiều mẹ có còn ra đầu ngõ
Đợi con về dưới bóng sương tan

KHÓI CHIỀU
Lòng vẫn tưởng trong ngày ta trở lại
Dưới hiên xưa mẹ ngồi đợi ta về
Đám mây cũ sau nhà bay lặng lẽ
Cụm khói chiều quanh quẩn dưới trời quê

Con sông nhỏ bến đò xưa thơ ấu
Hàng dừa cao lồng lộng trước sân nhà
Nắng vàng rụng trên cánh đồng cỏ biếc
Bếp lửa hồng ấm lại những ngày qua

Mười năm ấy ngày ta về đã khác
Mảnh sân rêu lá úa ngập rơi đầy
Chỗ mẹ ngồi bao giờ ta quên được
Dẫu bụi mờ hương khói ở quanh đây

Chiều chầm chậm rơi dần ngoài đầu ngõ
Mẹ chờ ta lặng lẽ những tháng ngày
Giàn thiên lý mẹ trồng khi ta lớn
Mùi hương còn thoang thoảng dưới mưa bay

MAI NÀY
Rồi mai về dưới hiên đời
Nghe như từ thuở đất trời hoang sơ
Ngỡ rằng… nào có ai chờ
Hắt hiu cuối bãi đôi bờ cỏ lau
Ai người nghìn những năm sau?
Cỏ rêu đâu biết nỗi đau của người

NẾU NGÀY MAI MÙA ĐÔNG CÓ VỀ
Nếu ngày mai mùa đông có về
Em ra phố nhớ mặc thêm áo ấm
Gió sẽ lạnh mây trời thì lãng đãng
Nắng ngập ngừng không đủ để mây tan

Đường xa quá làm sao anh về được
Những lo toan, những vụn vặt cuộc đời
Niềm mơ ước như mây trời xa tắp
Có bao giờ níu được gió trùng khơi?

Ngày có lạnh khi gió mùa chớm đổi
Bếp lửa hồng có ấm lại niềm vui
Nắng ngoài quê có vàng thêm nỗi nhớ
Ai nằm nghe tiếng lá úa ngậm ngùi?

Anh sẽ về một ngày trời trở lạnh
Một ngày trời đủ rét chỉ mình anh
Đường phố bụi anh không tìm ra lối
Trời quê xa, lặng lẽ mảnh trời xanh

NGÀY VỀ
Lưa thưa đám cỏ sau nhà
Quạnh hiu tiếng bước chân ta trở về
Mười năm trở lại thăm quê
Nghìn sau ai biết nỗi tê tái này

QUÀ TĂNG MÙA THU
Anh gởi tặng một khoảng trời đầy gió
Mùa thu vể lãng đãng ở trên cao
Một chút nắng phớt hồng đôi gò má
Chút mưa thơm cho môi ấy ngọt ngào

Anh gởi tặng quãng đường thu đầy lá
Chút mây bay che nắng lúc em về
Trong cặp vở sao bỗng dưng nằng nặng
Đôi bướm vàng khô ép đã ngủ mê

Anh gởi tặng những ngày thu mưa bụi
Một chút buồn len lén dưới hàng mi
Một chút gió vừa đủ bay tà áo
Nỗi nhớ nào quấn quít bước em đi?

Và gởi tặng chút cỏ hoa đồng nội
Làn hương thơm chùm hoa bưởi sau hè
Hãy khe khẽ nâng giùm anh nhè nhẹ
Đừng vô tình hương ấy sẽ phai đi.

SƯƠNG KHÓI
Mảnh sân cũ ta về rêu đã úa
Dầu thời gian khuya sớm mẹ nơi này
Cụm khói chiều còn vương trên mái rạ
Cứ ngỡ rằng mẹ vẫn ở quanh đây

Mùi cỏ dại từ ngày ta thơ ấu
Mười năm xa màu cỏ biếc bên lòng
Tiếng võng trưa hắt hiu như đời mẹ
Theo tháng ngày mòn mỏi vời chờ mong

Đây giàn mướp ra hoa ngày ta lớn
Bướm và hoa vàng nắng ban chiều
Ta hỏi với mưa bay ngoài cửa
Hỏi một đời mẹ vui được bao nhiêu?

Ta về lại khi bao điều đã khác
Mưa chiều nay rơi quanh chỗ mẹ nằm
Dòng hương khói có ấm lòng mẹ được?
Nơi xa nào, lặng lẽ cõi ngàn năm!

TÁI SINH
Rồi mai thân xác trở về
Nằm bên bờ cỏ nắng quê nhuộm vàng
Nghe trời trở gió, mùa sang
Lòng đầy an tịnh tìm đàng tái sinh

VƯỜN XƯA
Em về lại thăm khu vườn ngày cũ
Sao lơ ngơ đứng giữa bóng chiều tà?
Nghe nhè nhẹ trong màu xanh của lá
Hương ngọc lan thoang thoảng góc vườn xa

Vẫn còn đó con đường mòn rêu phủ
Sau bờ tre thấp thoáng một khung trời
Bên thảm cỏ ngày xưa em đứng đợi
Sao lạc loài như đứng giữa trùng khơi

Khi cánh cổng khu vườn xưa khép lại
Những mầm xanh vừa đâm nụ trên cành
Em quay mặt bước đi và bật khóc
Một chút gì còn lại rất mong manh…


Mai Văn Hoan


Tôi ngụp trong cõi thế
Sư ở chốn Huyền Không
Ta chỉ là hạt bụi
Giữa đất trời mênh mông

Sư ăn chay niệm Phật
Gạn đục và khơi trong
Tôi áo cơm tất bật
Suốt một đời long đong

Sư ngắm hoa, thưởng nguyệt
Chốn núi rừng thâm u
Tôi phố phường chật hẹp
Gió tung cát bụi mù

Thơ Thiền sư thoát tục
Thơ tình tôi đa mang
Thỉnh thoảng trên sách báo
Sư cùng tôi chung trang

Bây giờ mới gặp mặt
Danh đã biết lâu rồi
Không không và sắc sắc
Bên nhau đạo với đời

Sư thì còn bận đạo
Tôi thì còn vướng đời
Hẹn một ngày thư thả
Ta phiêu bồng rong chơi...

Có một dòng sông
Có một dòng sông thơ ấu
Nước xanh in bóng con đò
Hồn tôi vẫn thường neo đậu
Mỗi khi sóng lớn, gió to

Có một dòng sông rực nắng
Nước xanh in bóng cánh buồm
Cánh buồm ước mơ đỏ thắm
Đưa tôi xuống biển, lên nguồn...

Có một dòng sông mờ tím
Nước xanh in bóng mẹ nghèo
Ánh mắt dịu hiền của mẹ
Lặng nhìn những đứa con yêu

Có một dòng sông huyền ảo
Nước xanh in bóng trăng sao
Thả mình trên dòng sông ấy
Như bơi giữa dòng ca dao!

Điếu thuốc và que diêm
Em mời tôi hút thuốc
Nhưng lại dấu mất diêm
Thời gian trôi lặng lẽ
Điếu thuốc vẫn còn nguyên!
Điếu thuốc vẫn còn nguyên
Em cứ ngồi im lặng
Có nghe trong xa thẳm
Tiếng chim buồn kêu đêm?
Điếu thuốc vẫn còn nguyên
Như là điều chưa nói
Tôi thì không dám hỏi
Em thì giả vờ quên
Chỉ cần một que diêm
Thế là thành ngọn lửa
Cớ sao em lần lữa
Điếu thuốc vẫn còn nguyên!

Giữa nắng hè
Giữa nắng hè oi ả
Em là giò phong lan
Thả làn hương nhè nhẹ
Mơ màng cả không gían

Giữa nắng hè oi ả
Em là mưa bóng mây
Đất trời chừng dịu lại
Khung vườn xanh bóng cây

Giữa nắng hè oi ả
Em là nước hồ thu
Bơi trên hồ nước ấy
Anh thành người mộng du!

Nữ sinh Đồng Khánh
Nữ sinh Đồng Khánh ngày xưa
Xui hoàng hôn tím trang thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Xui dòng Hương cất giọng hò xa xôi
Nữ sinh Đồng Khánh dạo chơi
Phấn thông vàng rải ngát trời Thiên An
Trống trường Đồng Khánh vừa tan
Trên đường phơi phới từng đàn bướm bay
Gió vờn tà áo khẽ lay
Nữ sinh Đồng Khánh thơ ngây mỉm cười
Bóng ai khuất nẻo phố rồi
Vô tư đâu biết có người nhìn theo
Âm thầm một cánh phượng gieo
Nữ sinh Đồng Khánh trong chiều nhặt hoa
Bâng khuâng ngắm áng mây qua
Cảm thông một cánh chim xa lẻ đàn
Mùa thu thả chiếc lá vàng
Nữ sinh Đồng Khánh mơ màng lắng nghe
Trầm ngâm trong quán cà phê
Nhạc buồn chạm mái tóc thề chấm vai
Nữ sinh Đồng Khánh nhớ ai
Mi cong khẽ chớp mắt nai thẫn thờ
Đâu còn là chuyện ngày xưa
Nữ sinh Đồng Khánh bây giờ là em.

Tình khúc
Chỉ là cát bụi hoá thân
Trở về cát bụi có cần gì đâu!
Trăm năm sỏi đá nhớ nhau
Nghìn năm tình khúc bay vào thiên thu
Trọn đời làm kiếp lãng du
Mưa nghiêng tháp cổ, sa mù biển đêm
Dế buồn cứ hát đi em
Tôi xin làm ngọn cỏ mềm lắng nghe
Lang thang một cõi đi về
Vai em gầy guộc, tóc thề gió bay
Một chiều hạ trắng ai hay
Ngày rong rêu, nối tiếp ngày... rong rêu...
Diễm xưa lỡ một lần yêu
Ngùi thương cánh hạc phiêu diêu cõi người

Phục sinh
Tâm hồn tôi như mặt hồ phẳng lặng
Nằm giấu mình heo hút giữa rừng sâu
Cứ dửng dưng mặc cuộc đời mưa nắng
Trái tim buồn đã hoá thạch từ lâu.

Trên đường phố tôi bước đi hờ hững
Giữa cuộc vui tôi ít nói ít cười
Đã nguội tắt bao giờ nguồn thi hứng
Trái tim đau xơ cứng tự lâu rồi!

Tôi nhận ra: mình không là mình nữa
Có ngờ đâu tôi tự đánh mất tôi
Lò chẳng còn than, bếp không còn lửa
Những lời yêu không còn ngọt trên môi.

Thêm chiếc lá ở trên cành vừa rụng
Thêm sợi tóc vừa bạc ở trên đầu
Bao cay đắng đời tôi từng chịu đựng
Mưa - thời gian - gian đã pha loãng từ lâu.

Bỗng làn gió bay từ phương xa tới
Mỏng và mềm như thể một làn hương
Gió rất nhẹ mà nước hồ xao xuyến
Mà trời đất cứ óng ánh như sương
Biết lấy gì để tạ ơn ngọn gió
Đã giúp tôi tìm lại được chính mình?
Tối áp ngực miên man trên ngọn cỏ
Nghe bồi hồi dòng máu chảy về tim...

Nhiều tác giả 2

GIỌT CHIỀU

Những giọt chiều rơi
những giọt chiều
Nghe hồn khuya rủ cánh liêu xiêu
Có bầy dơi muộn về qua ngõ
Treo ngược tình ai trên phiến rêu.

Những nỗi niềm riêng
những nỗi niềm
Ai cầm hạt nắng thả vào đêm
Có phải nghìn xưa vầng nguyệt khuyết
Quạnh quẻ mùa trăng lạnh lưỡi liềm.

Những giấc mơ tàn
những giấc mơ
Khuất trong vô thức một dòng thơ
Có ai ngồi lại bên thềm vắng
Khua động lòng đau một bến bờ.

Những giòng sông cũ
những giòng sông
Phiêu bạt về đâu cánh nhạn hồng
Chiều đã phai tàn bên kia núi
Ai còn trôi dạt phía hư không…

Tôn Nữ Thu Dung

Mẹ! - Nguyen Minh Nguyet
 
Con sáo sang sông!
Nay bỗng chạnh lòng...con muốn về với mẹ
Sáo bay đi bỏ lại vườn quê với ngôi nhà quạnh quẽ
Đôi mắt mẹ buồn...
Đôi mắt sáo rưng rưng...
Con mỏi cánh rồi trong quẫy đạp mông lung...
Về với mẹ thôi! Để được ngồi chải tóc
Mân mê vết chai sần trên từng ngón tay khó nhọc...
Đếm vết nhăn trên đuôi mắt mẹ
Thương đến vô cùng...
Mẹ cõng những nỗi niềm...mong sáo được bình yên
Sáo bay đi cũng bộn bề nỗi nhớ
Đêm nghe con nước dập dềnh, những giọt nước trong veo cũng vặn mình nức nở
Mẹ ơi! Con sáo khóc nghiêng...
Về với Mẹ thôi!

Nguyên Cẩn Phạm Văn Nga
Tôi ngồi ngắm bóng mây Thiền
Bến xưa trời cũ muộn phiền nước trôi
Tôi ngồi một cõi rong chơi
Ghế không chiều lạnh quán đời rỗng tênh
Tôi ngồi bờ bãi lênh đênh
Hồn thơ nặng nghiệp nghe kinh lại về
Tôi ngồi tựa pháp tìm quê
đã lâu lầm lạc lối mê man tình
Tôi ngồi quên bóng quên hình
Quên kinh quên kệ quên mình quên ta
Tôi ngồi sầu rụng thành hoa
Tịnh liên chớm nở Mạn Đà La rơi.

Nước Mắt Mẹ! Phúc Bùi 
Đôi lần nước mắt Mẹ rơi...
Bởi Con vô cảm phụ lời Mẹ Cha
Phận đời Con sớm đi xa
Quê nhà ở lại Mẹ già nhớ thương
Tuổi thơ nào hiểu đoạn trường
Mẹ bao cơ cực dặm đường gian nan
Thương Con nước mắt Mẹ tràn
Nỗi lòng của Mẹ, muôn vàn lắng sâu
Vì Con mắt Mẹ vương sầu
Giọt buồn giọt nhớ dãi dầu thương Con
Đêm mong ngày đợi mỏi mòn
Thấm dòng nước mắt lăn tròn thầm rơi
Ân tình nghĩa Mẹ cao vời
Tình yêu của Mẹ sắc ngời rạng son
Đạo con chữ hiếu không tròn.
Chữ ân chữ nghĩa tựa non biển trời
Ăn năn xin Mẹ một lời
Thứ tha Con trẻ thuở thời nỗi nông
Buồn lên mắt Mẹ tuôn dòng
Tháng năm khắc khoải rã ròng cạn hơi
Mẹ ơi! Biệt khúc trùng khơi
Nghẹn lòng trở lại... Mẹ rời... xa Con
Nghìn thu mắt lệ héo hon
Nghìn đời vắng Mẹ ...đâu còn, Mẹ ơi!

Cứ ngỡ mẹ về - PHẠM THANH CHƯƠNG
Tưởng như bước mẹ nhẹ về
Nhưng không-gió bạt bên lề cỏ thưa
Bồi hồi nghe tiếng rơi. Mưa...
Vòng hoa thổ mộ nắng trưa úa vàng
Mẹ về hay bóng sương tan?
Hắt hiu bến đợi khói ngang tầm nhìn
Bờ lau mặt nước hồ in
Bóng con hốc hác dưới nghìn dặm sâu.

Hồn rêu - HƯỚNG DƯƠNG
Vọng Hải đài ẩn hồn rêu
Nắng xanh đen biển xế chiều sóng xô
Mây bông cuồn cuộn mơ hồ
Tiếng gươm lộng gió chém vô thinh trường
mắt trừng khuyết đá hoa cương
Vết tim thổn thức thảo chương thế thời
Đây chung men ủ đất trời
Càng khôn ực gọn một hơi nhiệt thành
Bấy thành danh, bấy vô danh
Và đây cũng bấy điểm canh cánh chiều
Ngậm thời gian, ẩn hồn rêu
Hải đài soi mãi bóng triều dưới chân.

Ngày không cha! THÁI BẢO DƯƠNG ĐÌNH
Xám ngoét màu đông Chiều trơ cành nhớ
Xương xẩu hoàng hôn nhún lạnh
Mắt rỗng ngày chia ly...
Gió bên trời đã đổi giọng sầu bi
Thổi qua triền lá
Mưa vội vã Tơi nỗi buồn vụn vỡ
Gieo xuống Những hạt sầu Lúp xúp...mọc lên!
Văng vẳng qua líp phên Tiếng ru con:
"Còn cha gót đỏ..."
Ngợp hồn con câu ca dao
Đành đoạn... Cứa lòng!.

Sóng - PHÙNG TẤN ĐÔNG
Những người đàn bà đứng trên bờ cát
Chưa kịp làm Vọng phu
Vì sóng có bao giờ yên nghỉ
Những người đàn bà bước lê trên cát
Những vầng trăng thâm quầng trong mắt
Lưng họ làm neo
Con sóng thần cập bến...
Lũ trẻ hồn nhiên nghịch cát
Cát như sóng lăn tròn mềm mát kẽ tay
Lũ trẻ thở nhịp thuỷ triều
Lũ trẻ lấp lánh thuỷ tinh
Lũ trẻ chạy về phía thời gian bỏ ngỏ
Chân trời xanh mê muội mắt thuyền
Những người đàn bà như lạc đà qua sa mạc
Biển xanh dịu dàng biển xanh chua chát
Họ bước nhấp nhô như những cánh bườm.

Cái bóng không tên (LQĐ) VIẾT ĐỨC
Gió thì gió thoảng bay
Mây thì mây cứ Vờn quay góc trời
Hương thì toả cho đời
Sắc thì tô thắm Đất trời ngả nghiêng
Mưa thì đổ triền miên
Sông thì dạt Vô miền nhân gian
Người là hoa dại Cỏ hoang
Người là sắc diện Hợp tan bồng bềnh
Ta là sóng nước lênh đênh
Ta là cái bóng Không tên cuối cùng.

Vạt nắng xưa NGUYỄN THỊ THANH GIANG
Một vạt nắng xưa
Toả trang sân trường nhỏ
Không còn nơi nhung nhớ
Chở trong hồn nắng mưa
Một vạt nắng xưa
Che từng tâm hồn nhỏ
Tháng năm xưa còn đó
Con đò im bên sông
Một vạt nắng xưa
Ngẩn ngơ chiều đợi gió
Vui buồn ai qua đó
Cội me già đứng trông
Một vạt nắng xưa
Lòng người nơi xứ lạ
Thương mùa ve cuối hạ
Lối về có còn không.

Rửa tay BÍCH NHÃN HỒ
Ta cúi xuống hôn lên hồn thảo mộc
Nghe phiêu du vẫy gọi phía muôn trùng
Triền đá dựng giữa hai bờ mộng thực
Tay nào buông cho mây gió thong dong
Hồn cổ mộ cũng dặt dìu thổn thức
Dấu chân chim hằng xoá đã bao lần
Suối vấn chảy và hồn nhiên rất mực
Cây vẫn xanh sao hoa lá bâng khuâng
Đêm run rẩy tiếng gọi ngàn khắc khoải
Nghe triền miên thân phận níu chân ngày
Muôn tiền kiếp khéo về trong hớt hải
Gọi đìu hiu xao động mảnh trăng gầy
Biển mấy bận quặn đau lòng chín khúc
Sông xô nhau tranh tìm chỗ quen bờ
Và cứ thế sóng sau liền sóng trước
Đập nát mình trên mỏm đá san hô
Ta cũng vậy tìm hoài trong mộng ảo
Chút hư danh mong đánh cược với đời
Chứ nỡ lẽ mộng thi hư danh hão
Rửa tay về tiêu sái cuộc rong chơi.

Lênh đênh PHẠM KHOA HỒNG
Đồi nương tàn rụng lá vàng
Đưa tôi lên rẫy bạt ngàn nào đây!
Lá vào thu buổi hao gầy
Lá tàn đong lạnh tháng ngày lênh đênh
Tôi qua triền dốc gập ghềnh
Những đêm trăng dẫm lên trên lá sầu
Buôn làng xa khuất bờ lau
Khép đôi cánh mỏng sắc màu đìu hiu
Ngàn khơi tôi với gió chiều
Bay theo chiếc lá nhẹ xiêu về rừng
Như con chim hót ngập ngừng
Xa xa trong cõi lá từng mùa rơi
Đường quê gió ngược về khơi
Lá cây và bụi cuối trời mênh mông
Tôi người rẽ sóng ngược dòng
Nghe tôi lạc bến rừng không bên nào.

Mùa xuân TẤN MỸ
Thôi lá vàng cây
Thôi hoa đỏ nắng
Thôi mây trắng trời
Núi rừng lộc biếc sinh sôi
Hoà cùng sông suối biển khơi một màu
Sáng xuân Áo thắm qua cầu
Bừng con mắt Phố Rực màu hoàng mai
Sắc xuân Chừ đã lên gnôi
Giọt-sương-tôi Đụng Một trời lung linh.

Nhớ Huế LÊ THỊ HỒNG TÂM
Đường thành nội hai hàng cây nghiêng bóng
Vỗ về nhau bên mái ngói rêu phong
Cửa Thượng Tứ cỏ xanh niềm ước vọng
Chút nắng vàng rơi rớt quá mong manh
Huế thời xưa của tuổi xuân xanh
Vào Đại Nội học bài ngày chủ nhật
Bạn bè thân thương kẻ còn người mất
Thả mộng mơ bay bổng với mây trời
Hồ Tịnh Tâm hương hoa cỏ chơi vơi
Tôi nhớ qua thời học sinh tuổi ngọc
Tôi đứng mãi sương chiều rơi trên tóc
Nghe trong hồn một nỗi nhớ hoang vu
Bước thời gian ngập cỏ úa thời gian
Tôi đứng giữa trời chiều dâng nỗi nhớ.

Bên cầu tuổi thơ HUỲNH MINH TÂM
Mười năm lục bát đi về
Con sông trầm mặc câu thề trầm luân
Giữa đường đứt gánh phù vân
Cuối đường một gánh tro than phận người
Mười năm ồn ã tiếng cười
Lối đi mông quạnh chỗ ngồi mông lung
Bốn mươi năm tiếng đàn chùng
Một cung gió thảm hai cung mưa sầu
Ba cung chén rượu vì đâu
Thưa rằng nước chảy qua cầu đó thôi
Bốn cung nhịp phách rã rời
Thưa rằng thi sĩ lắm lời hỏi han!
Ngỡ rằng thấu thị rõ ràng
Ai bay lẩn thẩn vô vàn khổ đau
Bây chừ ngoảnh lại trước sau
Thấy con chim sẻ trên cầu đang bay...

Trăng phố cổ KIM THẠCH
Trăng huyền ảo trên rêu phong phố cổ
Lung linh soi mờ ảo ánh đèn lồng
Hồn phố xưa nghe gió thoảng bên song
Người xưa cũ phiêu bồng, đâu chiếc bóng!
Trăng bàng bạc trên tầng cao lồng lộng
Ánh đèn lồng ảo mộng một đêm trăng
Trôi giữa lòng phố cổ bóng thời gian
Ngàn năm trước vẫn ngàn sau soi bóng
Phố cổ treo trăng... hồn xưa ảo mộng
Suốt đêm đời khát vọng một vầng trăng!

Nhân gian PHẠM THIÊN THƯ
Nằm nghe lãng đãng mưa bay
Như hồn bướm cũ về say nghìn trùng
Mệnh đàn tơ chửa ngưng rung
Hạt mưa rơi nhẹ năm cung mơ màng.
Hồn ta ngậm sợi tơ vàng
Bay từ tiền kiếp, lang thang chưa về
Bởi thương nửa mảnh trăng quê
Cõi trần gian tím – đi về bâng khuâng.
Tặng Verlaine
Biết đâu "ngã sở" mấy từng
Trong ta thấm một khu rừng xanh xao
Đong đưa hoa lí hoa đào
Kết thành những cánh chiêm bao diệu kỳ.

Vòng hoa thơ dâng mẹ NGUYỀN MIÊN THƯỢNG
Tặng Doãn Lê, ngày tiễn biệt mẫu thân
Mẹ đi vào cõi vĩnh hằng
Trần gian đã khuất vầng trăng mẫu từ
Nhục thân trả lại phù hư
Hồn về vui giữa vô dư miên trường
Tử tôn đẫm lệ ngùi thương
Tiễn vong linh cuộc đoạn trường từ ly
Đã đành "sinh kí tử quy"
Nhưng mẹ ơi, mỗi bước đi đau lòng
Gót hài cực lạc thong dong
Con, bên ngoài gượng, bên trong đẫm sầu
Sóng gào trắng mấy cù lao
Con chưa đền đáp nghĩa sâu mẹ già
Bây giờ tiễn mẹ đi xa
Vần thơ con kết vòng hoa biệt Người.

Hạt bụi mênh mông  ĐOÀN VỊ THƯỢNG
Tôi như hạt bụi
Gieo ngang lòng đời
Niềm riêng trong đó
Đủ đong đất trời
Hạt bụi bé xíu
Ai biết cho mà
Có tôi mới có
Mênh mông thiên hà.

Suối nguồn mẹ NGÃ DU TỬ
Mẹ là nguồn sống bao la
Là hương hoa, ánh trăng và mùa xuân
Mẹ là suối, mẹ là nguồn
Là muôn khúc nhạc của vườn thế gian
Con từ phiêu bạt quan san
Hát ngây ngô giữa muôn vàn cung mây
Mãi vui phố nọ, hội nầy
Túi càn khôn vỡ những ngày thênh thênh
Trời Nam mưa nắng dập dềnh
Rong chơi trong cõi bồng bềnh thi ca
Mai về thắp nhánh sông già
Mẹ ơi, tình mẹ vẫn là gốc quê.

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...