Tuesday, August 25, 2020

Lệ Hằng

 Giáng sinh trắng - Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ - Tiếng hót cuối cùng - Vẽ em - Vũ trụ không lời

GIÁNG SINH TRẮNG 

Tiếng lục lạc Xao xác gọi mùa
Tuần lộc đi tìm bạn
Nhịp nhàng những bước chân khua
Mở túi quà
Ông già Noel nheo đôi mắt mờ mỏi già nua  
Buông tiếng thở dài – Rung rung
Chòm râu không tuổi
“Đây sẽ là mùa cuối
Ta tặng nỗi nhớ cho con!"
Nỗi nhớ đưa em trở lại Jerusalem
Ngày không anh Tuyết trở mùa 
Vùi thánh đường Al-Aqsa linh thiêng trong sa mạc cạn khô dòng nước thánh
Tiếng kinh cầu xa vắng
Những thiên sứ chân trần đi hoang lạc vào miền cỏ đắng
Khe khẽ hát khúc tự tình
Mừng Thiên chúa giáng sinh!
Ngày trở về sông Babylon
gột rửa nỗi buồn trong dòng sữa mẹ Đồng Trinh
Em hái nhánh cúc gai bên cổng Thiên đàng mùa tự tháp tình yêu ủ trái
Những chùm vụng dại
Tả tơi trên phím Kinh cầu
Cho niệm khúc tình đầu
ngân mãi tiếng xa đưa...
Giáng sinh trắng - Belem cô đơn trong mưa
Máng cỏ hài nhi hai ngàn năm chỉ còn hốc thời gian phủ bụi  Thành cổ Jerusalem tuyết trắng - Ngủ vùi
Văng vẳng nốt buồn thánh ca 
Đức Mẹ cất tiếng hát
nghìn giọt Phúc âm xót xa
Thương Chúa trầm mình nơi vực sâu ngày cô đơn trên thánh giá
Những đôi cánh thiên thần - Tả tơi
hóa đá
Chỉ còn vọng lá mùa
Trơ trụi nhánh tình khô
Em trở về Eden một chiều xác xơ
Lối xưa còn đâu dấu chân rừng lá đổ
Mùa đã chết
Tình yêu đã hết...
Sao dương cầm còn hoang hoải nốt rêu xanh?
Địa đàng hoang vu – Gió vẫn thổi phía không anh
Quay quắt nhớ những mùa Eva
 nồng nàn sắc đỏ
Mục đồng bỏ quên đàn cừu trinh nguyên trên cánh đồng ngày gió
Mải miết đi tìm
Một giấc mơ yêu 
Em trở về. Giáng Sinh tiêu điều.
Nỗi nhớ trắng
...rơi rơi trên mùa trắng


CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ(*)
Chuyến tàu chiều rời ga về dĩ vãng
Ngõ nhỏ rêu phong phủ màu quên lãng
Hun hút con đường phố vắng người thưa 
 
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Đôi vai mẹ gầy sớm khuya tần tảo
Bàn tay cha vững vàng che gió bão
Cho tôi mái nhà với giấc mơ hoa

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Kẽo kẹt tiếng võng ru đêm hè gió mát
Hoa xoan rụng tím đường làng ngan ngát
Nghiêng sau vườn chùm khế ngọt đung đưa

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Sớm tinh mơ giọt sương rơi thật khẽ
Hàng cau non lao xao bầy chim sẻ
Ru trưa hè thanh vắng tiếng ầu ơ

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Bếp lửa hồng nồi bánh chưng ngày Tết
Chiều ba mươi cha trưng cành đào biếc
Cây quất vàng trĩu quả đón xuân sang

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Cổ tích ngày xưa, giọng bà móm mém
Niêu cơm Thạch Sanh nuôi mùa đói kém
Ông Bụt hiền giúp cô Tấm hiện ra

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Tình bạn xinh như nụ hoa mới hé
Thơm thảo bắp ngô ngọt bùi san sẻ
Củ sắn lùi khúc khích cùng chia nhau

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Sân trường nắng nghiêng nghiêng màu phượng tím
Tết ngây thơ đan nụ cười ngọt lịm
Lên bím tóc dài tà áo trắng tinh khôi

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Khung trời mộng mơ một thời vụng dại
Chùm mây trắng ai đưa tay lên hái
Để đêm về có kẻ nghĩ vẩn vơ

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Ô cửa nhỏ ươm giấc mơ thuở bé
Mái nhà ấm êm vòng tay cha mẹ
Lưu luyến chân người mỗi lúc đi xa

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Quê hương ngọt lành ước mơ kết trái
Để khi xa rồi vẫn còn nhớ mãi
Năm tháng êm đềm tôi đã đi qua


TIẾNG HÓT CUỐI CÙNG 

1.

Mai
Liệu ngày mai cánh cửa lồng có mở?
Khi mặt trời xuyên thủng vòm xanh
Lia sợi vàng căng đét
Siết cổ ta uất nghẹn một tiếng ca
Trời lồng lộng mặc áo ngọn đồi xa
Vòi vọi hun mùi nhựa nồng của nắng
Những đóa hoa thắp lửa tự thiêu mình
Sắc sẽ cháy Tàn Và rụng
Quả sẽ sai cành Trĩu trịt một mùa đau
Và ta có hót?
Để khúc trầm nặng nhọc thoát khỏi thân?!
Không!
Tiếng hót ta lên men lồng ngực cháy
Ngày đôi cánh nhẹ bâng như xốp vải
Mà nặng một bầu trời
Tiếng hót sẽ say.

 2.

Mai
Liệu ngày mai cánh cửa lồng có mở?
Khi gió mơn man níu áo vạt mây mờ
Sương ẩm lạnh lót thảm mềm cho lá
Đón cuộc trở về trong tín hiệu hồi sinh
Và hiu hắt
Những cành cây treo ngược chiều sự sống
Cả giọt nước cũng ngược chiều tâm tưởng
Chảy vào hồn ồ ạt suối trầm luân
Mà vực niềm tin đã trở về ráo hoảnh
Thì ta có hót?
Để rỏ xuống cạn khô
Dòng nước ngọt đầu mùa?!
Không!
Tiếng hót ta lên men lồng ngực cháy
Ngày đôi cánh nhẹ bâng như xốp vải
Mà nặng một bầu trời
Tiếng hót sẽ say.

3.

Mai
Liệu ngày mai cánh cửa lồng có mở?
Khi tầng không đội nón sầu ảm đạm
Thả xuống khúc sông những tiếng thét tê lòng
Trong lớp áo tang đám lá mục rã rời
Nghe cái lạnh bò lên đỉnh cuộc đời
Chực chờ ngày tận thế
Và hoàng hôn chết bên bờ tuyệt vọng
Nước mắt cỗi cằn dưới thung lũng sầu đau
Thì ta có hót?!
Không!
Tiếng hót ta lên men lồng ngực cháy
Ngày đôi cánh nhẹ bâng như xốp vải
Mà nặng một bầu trời
Tiếng hót sẽ say.
Không!
Chẳng đời nào…
Và chẳng bao giờ nữa…

4.

Ri rích… ri rích…
Líu lo… líu lo…
Ép từ băng giá tiếng hót nổ ra
Khúc hoan ca thấm giọt hồng ngực ấm
Tiếng hót vút lên
Hà hơi bụi cỏ đã úa nhàu
Bơm máu về nơi sự khô khốc lạnh lùng ngự trị
Chuyển mình
Chuyển tê rét ấm dần thành ngọn lửa
Chuyển lụi tàn sáng dần thành rực rỡ
Chuyển run rẩy đong đưa thành vũ điệu
Và thê lương tan chảy suối reo mừng
Tiếng hót chạm từng không

Rồi ngã xuống
Trên thảm xanh cỏ mật khóc chào mùa
Bông hoa dại trắng ngần run nhịp thở
Cành cây trơ xương cựa mình nức nở
Lớp vỏ thô tự xé toạc thân mình
Một chồi xanh mang máu nóng trồi ra.

Rồi ngã xuống
Trên mái nhà rêu nhòe nhoẹt tụng ca
Sự trở mình của thời gian bén lạ
Từng nhịp khắc cứa vào thân buốt lạnh
Diệu kỳ thay!
Những cũ kỹ không kịp lời từ biệt
Khi sóng triều tiếng hót cuốn xô đi

Rồi ngã xuống
Trên chiếc ổ vàng nhung
Nắng oằn mình nhả tơ dệt sợi
Lót nệm thanh thanh xoa tiếng hót lịm dần

Rồi ngã xuống
Trên đôi tay non nớt khẩn cầu
Đọng giọt nước rơi
Lặng một bầu trời

Tiếng hót cuối cùng mở toang cánh cửa
Khát tự do
Hơi thở cuối cùng mở toang lồng ngực
Cháy tình yêu
Bóng tối tàn
Đợi bình minh cứu rỗi.

VẼ EM

Trong nhịp đập của thời gian,
Ta đến với em.
Ta khoác cho em chiếc áo choàng dệt từ ánh nắng
Ta cài cho tóc em bông hoa trắng long lanh nở từ bọt sóng
Ta vẽ lên môi em vết son đỏ mọng của một buổi chiều mềm
Ta tô vào mắt em,
nơi hàng mi cong như đường bờ biển 
màu thiên thanh lục bảo vời vợi của ngàn năm.
Ta đến với em
Để ôm em vào lồng ngực của mình
Để nghe nhịp đập tim em trong nhịp đập tim mình
Để cùng em chảy qua những giấc mơ em đã đặt tên ta
Và sẽ khắc lên em thêm một mùa chờ đợi
Bởi sớm thôi, màu xanh này sẽ khác 
Ngày của ta cũng sẽ chẳng dài lâu
Và trong nhịp đập của thời gian, ta sẽ lại xa em
Nhưng ta sẽ lại tìm em khi nắng gọi tên em thổn thức trong lồng ngực 
Và gió mang hơi thở em gieo trên những cánh đồng
Bước chân em trên cát hôm nay nước sẽ xoá không còn dấu vết 
Nhưng đại dương sẽ lưu giữ tiếng cười em trong tiếng sóng mai sau
Và ta giữ em trong lồng ngực của mình…


VŨ TRỤ KHÔNG LỜI


Tĩnh lặng ngọt thơm như chiếc bánh kem
Tĩnh lặng mềm êm như chiếc gối
Tĩnh lặng dịu dàng như chiếc chăn bông
Đêm!
Nút power chiếc radio bật sáng
Âm nhạc không lời!
Những giọt nước từ vô biên ánh sáng
rỉ rách vào tai
rỉ rách vào bóng tối
Tĩnh lặng vỡ oà trên dòng suối âm thanh
Những tế bào thần kinh như chùm rễ kiếm tìm mạch nước.

Một, hai, ba…
Chúng gọi nhau kéo về nườm nượp
Trong cơn khát chúng chung chia nguồn nước
Trong cơn khát chúng hát ca
Trong cơn khát chúng dài ra
Vũ trụ thì ngắn lại. 

Một cánh tay nhỏ vươn qua khung cửa vẫy gọi những vì sao
Và sà xuống,
Những vì sao biết cười sà xuống
Chúng đậu trên tay
Chúng nói lời lấp lánh.

Trăng ngủ trên tóc
Gió ngủ trên vai
Vũ trụ thu tròn như hòn bi ve đang nằm trong túi áo.
Chỉ có khát khao giãn nở
Chỉ có ước mơ giãn nở
Chỉ có tâm hồn giãn nở
Và chỉ có trái tim rộng ra
Đựng đầy âm nhạc.

Và kìa, một thế giới khác mở ra
Khi chiếc radio rè rè chợt tắt.


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...