Wednesday, December 2, 2020

Bình thơ: Chút Nắng Cho Hoa Hồng - BS Nguyễn Thanh Tuyên

 

CHÚT NẮNG CHO HOA HỒNG – HUYỀN THOẠI TÌNH YÊU CỦA MỘT NGƯỜI TRAI VỚI NÀNG THƠ TRÊN ĐẤT VIỆT

Bình: Bs. Nguyễn Thanh Tuyên


CHÚT NẮNG CHO HOA HỒNG
Thơ: Nguyễn Ngọc Hưng.
Không rõ sắc hương vẫn đinh ninh xác tín hoa hồng
Là hóa thân em đã lặng lẽ bay về thơm bóng thu rất thật
Đêm phiêu phưởng ru nửa trăng tròn giấc
Ngày vẩn vơ ôm một khuyết mơ màng
Chẳng huyền ảo thiên cung cũng không hư huyễn địa đàng
Chỉ là một góc vườn lãng quên với vô vàn lá rơi quả rụng
Thế giới anh một đáy sâu vùng trũng
Thừa mãi mưa buồn nên quí từng giọt nắng hiếm hoi
Ngay cả lúc đông người cũng ăm ắp đong đầy cảm giác lẻ loi
Huống chi anh đã hơn nửa cuộc đời nếm trải mùi vị độc đinh
ngày qua ngày gượng sống
Nhắm là mộng mở mắt ra vẫn mộng
Hồ điệp bay qua cửa sổ tâm linh tối sáng chập chờn
Không có ai để chiều chuộng thiết tha cho dỗi giận hờn
Đành sẻ nửa chia đôi cay đắng ngọt bùi với cô đơn chiếc bóng
Bóng thì im ỉm ìm im thơ lại mờ ong mong hỏi mỏng
Thiếu bột thiếu đường sao nặn bánh tình yêu
Bất chợt chiều nay chim khách rộn ràng kêu
Mặc định cho em về trước sân dù không ai gõ cửa
Giọt nắng đầu đông bỗng rực lên màu lửa
Nhảy nhót đong đưa như múa ca hong sưởi đóa nhung hồng!


Hoa hồng đỏ, không biết tự bao giờ loài người chọn làm món quà đặc biệt cho lễ tình nhân? Hương ngát sắc tươi đến rưng rưng của loài hoa này đã thể hiện cho tình yêu bất diệt.

Huyền thoại xa xưa kể rằng, tại một thung lũng xa xôi có một chàng trai Valentine mang lòng yêu dấu nàng Shocolase. Họ là một đôi trai tài gái sắc yêu nhau đắm say. Cô rất mê hoa hồng có màu đỏ thắm. Nhưng tiếc thay, cả thế gian chỉ có duy nhất một loại hồng đơn sắc, trắng thuần. Bao lần người yêu tặng hoa hồng trắng chỉ làm cho nàng đã buồn càng phiền muộn hơn.

Chiều lòng, Valentine lặn lội khắp thung sâu núi thắm, rong ruổi khắp thế gian gắng lần cho ra loài hoa mà người yêu mình mê đắm. Nhưng tìm đâu có thấy. Cuối cùng chàng đã chọn một bông hoa hồng trinh trắng tuyệt vời, rồi tự cắt máu từ ngón tay mình tỉ mỉ tưới đỏ lên mỗi cánh hoa. Thật diệu kì, dòng máu đỏ từ trái tim đắm đuối của chàng đã làm cho bông hoa trắng kia thoáng chốc hóa thân thành bông hồng rực rỡ kiêu sa. Song, đúng phút giây tưởng như thành công mãn nguyện kia thì chàng Valentine gục xuống!...

Cũng từ đó hoa hồng đỏ được làm biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu.

Tôi cứ băn khoăn, có phải xuất phát từ tình yêu đã trở thành “bất tử” ấy mà Nguyễn Ngọc Hưng đã chọn tiêu đề thi phẩm “Chút nắng cho hoa hồng” đặt tên cho tập thơ mới của anh do NXB Văn học ấn hành tháng 11/2015 mới đây chăng?

Nhưng quan điểm của Nguyễn Ngọc Hưng cũng có nét riêng: Nếu hoa hồng kia chìm khuất trong bóng tối tù mù sẽ không thể rực rỡ tỏa hương. Dù sao cũng rất cần chút ánh dương cho người đời thưởng ngoạn. Có lẽ đó là tiêu chí, là lập trường quan điểm trong sáng tác thơ của Nguyễn Ngọc Hưng?

Còn người trai xứ Quảng chẳng phải là chàng Valentine truyền thuyết. Anh là con người thực của thời hiện tại. Đã 34 năm rồi anh phải gượng sống “độc đinh” gò bó ở một thế giới nhỏ hẹp, vất vả, ốm đau… như anh từng thổ lộ hoàn cảnh trong thơ “một góc vườn lãng quyên”, với thân phận “hơn nửa cuộc đời nếm trải mùi vị độc đinh ngày qua ngày gượng sống”.

Vùng lõm đó là đây:

“Thế giới anh một đáy sâu vùng trũng
Thừa thãi mưa buồn nên quí từng giọt nắng hiếm hoi”

“Giọt” biểu trưng nhỏ bé, ít ỏi, còn hiếm hoi nữa, nên nói bao hàm sự đa nghĩa, tồn tại theo chiều kích nông sâu trọn vẹn hình ảnh 3D của số phận con người…

Tận đáy sâu chật vật, thiếu thốn vật chất và sức khỏe dày vò… nhưng hình như Trời run rủi bù lại cho anh có một tâm hồn lãng mạn, đa cảm, lúc nào cũng lãng đãng như mơ:

“Không rõ sắc hương vẫn đinh ninh xác tín hoa hồng
Là hóa thân em đã lặng lẽ bay về thơm bóng thu rất thật”

Valentine yêu Chocolate? Họ để lại hoa hồng cho tình yêu vĩnh cửu. Còn Nguyễn Ngọc Hưng cũng say đắm nàng thơ chẳng kém. Anh đã tìm được những bông hồng chữ dưới đáy thung sâu, được chút nắng soi qua những cánh mỏng, nhụy vàng. Vì tình yêu Valentine ngã xuống, còn Nguyễn Ngọc Hưng vẫn vươn dậy mãnh liệt, yêu và sống trọng vẹn với nàng Thơ.

Đêm đêm anh vẫn tâm sự “với chiếc bóng của mình”thao thức vì em. Ngày lại ngày chẳng yên ổn đâu vì băn khoăn với bao con chữ chưa tròn.

Thơ thường trú và ẩn hiện trong tâm hồn anh như cánh bướm đẹp chập chờn bay qua cả lúc thức lúc mơ:

“Nhắm là mộng mở mắt ra vẫn mộng
Hồ điệp bay qua cửa sổ tâm linh tối sáng chập chờn”

Từ tế bào thần kinh nhạy bén cộng với tâm linh trừu tượng sáng trong Nguyễn Ngọc Hưng luôn cố tìm ra lối thoát, hiếm khi thấy anh than thân trách phận:

“Không có ai để chiều chuộng thiết tha cho dỗi nhận hờn”. Đúng thế! Anh nhận rõ điều ấy. Độc giả luôn cần đến thơ hay, lay động được cõi hồn sâu lắng nên họ chẳng thể linh động cho sự đau yếu tật nguyền để đón nhận một sản phẩm tinh thần bọt xốp, bập bênh…

Là nhà thơ chuyên nghiệp đã khẳng định mình, anh luôn nhắc nhở mình không thể dễ dãi, sống giả với thơ. Khiêm tốn dặn mình mà như anh còn bộc bạch với ai đó yêu thơ:

“Đành sẻ nửa chia đôi cay đắng ngọt bùi với câu thơ chiếc bóng

Bóng thì im ỉm im im thơ lại mờ ong mong hỏi mỏng
Thiếu bột thiếu đường sao nặn ra bánh tình yêu”

Một khi thơ mà nghĩa bóng thì câm, thơ lờ mờ mỏng dính thì sức hàm chứa sao có chỗ nằm. Phải có nguyên liệu bột tinh, đường kính may ra qua khuôn sáng tạo mới có bài thơ tình ngọt ngào gan ruột. Thơ phải có rung ngân vang động tới ngũ giác con người. Thơ dù dưới hình thức nào cũng không được vón cục, phải có chức năng chuyển tải bao điều sâu xa từ trái tim người viết được người đọc đồng cảm thành bạn tri âm tri kỉ. Điều cốt yếu là phải có nguyên liệu chắt ra từ cuộc sống, những nếm trải vị đời, quan trọng hơn là phải dung dưỡng được tình người…

Những điều ấy anh nghiệm ra thôi cộng với khai thác vốn kỉ niệm cũ tại quê hương xứ sở (ở cái thời còn lành lặn) nên Nguyễn Ngọc Hưng trở thành Thi- nhân-giàu-có. Anh đã trả nợ chốn Trần ai này 7 tập thơ tình, 7 tập thơ thiếu nhi… Chưa kể đến in chung trong nhiều tuyển tập khác.

Quay lại Khổ thơ đầu của ” Chút nắng cho hoa hồng”, nàng thơ bay về với anh tuy chưa rõ hình hài, hương sắc, nhưng bằng linh tính, anh đã “xác tín”đó là hoa hồng.

Bỏ qua thân phận, hoàn cảnh, suy nghĩ về thơ của anh nghiêm túc đến linh thiêng… Chính vì thế nàng thơ đã đến bên anh. Nàng sưởi ấm cho anh. Anh bớt lẻ đơn cô quạnh. Chính nhờ sự đùm bọc từ nhiều tấm lòng, (đặc biệt là tấm lòng nhân hậu cưu mang của vợ chồng nghĩa tỉ Lê Thị Thu Hà) anh đã nhận được bông hồng từ nàng thơ yêu dấu.

Tôi có niềm tin như vậy khi ngẫm ngợi khổ thơ rất tâm đắc kết bài:

“Bất chợt chiều nay chim khách rộn ràng kêu
Mặc định em về trước sân dù không ai gõ cửa
Giọt nắng đầu đông bỗng rực lên màu lửa
Nhảy nhót đong đưa như múa ca hong sưởi đóa hồng nhung hồng”

Viết đến đây ta nhận ra tình yêu của Valentine mà Chocolase là tình yêu đòi hỏi nhiều về vẻ đẹp màu sắc. Tình yêu tinh thần đó phải đổi bằng máu, bằng cả mạng người. Còn tình yêu của Nguyễn Ngọc Hưng với Nàng Thơ đâu có kém thiêng liêng. Anh sao mà đi được khắp như Valentine. Nhưng trong góc nhỏ ngụ cư của mình anh vẫn dâng hiến cho nàng thơ bằng niềm yêu thương mãnh liệt. Anh vượt lên từ bao thiệt thòi thân phận, lao động quên mình khai sinh cho bao con chữ. Chúng đã cất tiếng khóc đón ánh nắng Trời trên trăm ngàn trang giấy trắng.

Thiết nghĩ đây cũng là huyền thoại tình yêu của một người trai với nàng Thơ trên đất Việt. Chính là Thầy giáo, Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng - Một người tôi chưa từng gặp mặt, nhưng đọc thơ anh tôi luôn trân trọng quý yêu từ lâu trong tâm trí.

Hải Phòng, 4h đến 6h ngày 10/11/2016

Bs. Nguyễn Thanh Tuyên.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...