Wednesday, December 2, 2020

Bình thơ: Đến Với Thơ Nguyễn Ngọc Hưng. LINH MIÊU - Nguyên Đạo

 PHƠI SẮN
Sắp hàng khoai sắn duyệt binh
Phơi mình trên bãi lung linh nắng vàng
Chiều xoay tay mẹ sảy sàng
Cát rơi còn lại muôn ngàn mặt trăng!
MẸ
Mẹ – ánh mắt, mẹ – bàn tay
Mẹ – đêm trăng, mẹ – nắng ngày… Rưng rưng
Đau buồn mẹ gánh còng lưng
Khi vui vui đến nửa chừng… Lại thôi!
HƯƠNG TRẦU
Ngọn cau nghiêng bóng qua hè
Ngã mình trên chiếc chõng tre mơ màng
Một đời mưa nắng gian nan
Hương trầu mẹ giã vẫn thoang thoảng nồng…
NHỚ
Sẻ ơi sẽ đến đây nào
Chơi cùng tôi để quên bao muộn phiền
Cám bay thẳng tấm rơi nghiêng
Sảy sàng thương mẹ trắng miền mây xa…
BẾP QUÊ
Khói xưa rơm rạ cay xè
Lọc qua năm tháng giờ nghe thơm nồng
Bỗng thèm vượt quãng mênh mông
Về nhen lại bếp lửa hồng, mẹ ơi!

Đến Với Thơ Nguyễn Ngọc Hưng.

LINH MIÊU 

Lạc loài dội nỗi nhớ không tên
Dội hiu hắt tiếng thở dài vô cớ
Dội trắng
Dội đen
Dội vàng nức nở
Mèo hoang rậm rật xé đêm gào.
Người chiêm bao đâu có thật chút nào
Sao khắc khoải từng đêm mong gặp lại
Biết ai là ai
Trên hai tỉ đàn bà con gái
Vẫn tin có em đứng đợi cuối đường.
Rực xanh đôi mắt sáng dị thường
Chong hết cỡ đôi tai cực thính
Đã nghe gì
Đã thấy gì
Thảng thốt văng từ đáy sâu kim tĩnh
Đen tuyền tiếng gọi bạn linh miêu...
Đốt vui buồn, thiêu rụi dấu thương yêu
Leo lét lửa đèn bỗng nhiên phực cháy
Đêm giật nảy
Cứng đờ tôi bật dậy
Mềm bóng ai ma mị phóc qua người!
Nguyễn Ngọc Hưng.

"LINH MIÊU": LẰN RANH MƠ HỒ GIỮA HIỆN THỰC VÀ ẢO GIÁC

 

Hai câu thơ đầu "LINH MIÊU" của Nguyễn Ngọc Hưng mơ hồ dẫn vào một không gian trống vắng, thời khắc tĩnh lặng. Những ồn náo của ngày đã khép lại sau lưng. Đêm mở lối vào nẻo khuất khúc của tâm hồn. Để rồi trong khoảng Không - Thời ấy, hiu hắt tiếng thở dài, lạc loài nỗi nhớ nhung, như những đợt sóng từ trùng khơi ký ức – chậm rãi dội vào tâm tư:


"Lạc loài dội nỗi nhớ không tên
Dội hiu hắt tiếng thở dài vô cớ"

Bất chợt trong đêm, tiếng mèo hoang gào réo bạn tình đã đẩy những cung bậc tình cảm lên tần suất dồn dập để òa vỡ... Những nỗi niềm của tột cùng hạnh phúc và khổ đau, gặp gỡ và chia xa, của thắc thỏm hy vọng rồi vô vọng... đã được mã hóa bằng những gam màu mạnh, đối lập: trắng, đen, vàng…

"Dội trắng
Dội đen
Dội vàng nức nở
Mèo hoang rậm rật xé đêm gào"

Trong khuya khoắt, ngôn ngữ khát tình của loài bốn chân tưởng chừng hiền ngoan này làm người yếu vía lạnh lưng... Nó xô đẩy hồn côi đắm vào cõi nhớ cào xước, cắt cứa những niềm riêng "không sao tỏ bày":

"Người chiêm bao đâu có thật chút nào
Sao khắc khoải từng đêm mong gặp lại"

Người thật mà như ảo ảnh, chỉ lẩn khuất đi về giữa đoạn, khúc của cơn mơ, trong vỡ vụn giấc ngủ: “Một con mắt thức tàn canh/ Một con mắt ngủ rắp ranh mơ về" (Dâng trà *).

Những mảnh mộng hiếm hoi anh bám vào để người và chiêm bao cùng song song tồn tại giữa hiện thực khắc nghiệt: "Mộng cùng người tương tác cộng sinh" (Giấc mơ ngược sáng *).

Và sẽ sàng bước ra từ mộng mị, một trong một nửa nhân gian diệu kỳ kia (với con số cụ thể: hai tỉ) còn đứng đợi ở cuối đường. Cảm tính yêu thương mách bảo thế! Niềm tin yêu ấy dìu đỡ bước chân anh qua nẻo đời gập ghềnh sỏi đá. Như ánh đèn bão chập chờn trong đêm đen, trên cung đường gấp khúc chữ A, giữa đại ngàn Trường sơn, soi bước quân hành những tháng năm chiến chinh xưa…

"Biết ai là ai
Trong hai tỉ đàn bà con gái
Vẫn tin có em đứng đợi cuối đường"

Loài mèo, ngoài vuốt sắc hỗ trợ cho việc tự vệ và tìm kiếm cái ăn, còn có đôi tai cực thính và con mắt "thấu thị". Những vũ khí lợi hại ấy còn được tận dụng trong hành trình kiếm tìm, đón nhận tín hiệu yêu thương: 

"Rực xanh đôi mắt sáng dị thường
Chong hết cỡ đôi tai cực thính
Để rồi…
Đã nghe gì
Đã thấy gì
Thảng thốt văng từ đáy sâu kim tĩnh
Đen tuyền tiếng gọi bạn linh miêu"

Trong huyễn hoặc đầy ảo giác của đêm sâu, "hỗn tấu đòi yêu" rát bỏng nhĩ căn đó như được khai sinh từ đáy huyệt. Rồi trải qua lộ trình len lỏi, va đập… không nhẹ nhàng thoát ra mà "thảng thốt văng” lên từ mộ tối. Động từ đầy hình tượng này đã lột tả đến cùng tột sức mãnh liệt săn tìm yêu thương của tất thảy loài hữu tình (Nhà Phật gọi là "khát ái": cội nguồn của muôn kiếp lang thang trong sinh tử luân hồi).

Để cảm nhận, giải mã và chuyển tải tín hiệu của tâm hồn, giác quan người trở nên linh hoạt bén nhạy hơn. Nó đảm nhiệm những chức năng chồng chéo tưởng chừng nghịch lý: con mắt biết nói – cười, ngôn ngữ có thể bay lượn “những lời có cánh”. Tai không chỉ cảm nhận cường độ mà còn "thấy" được sắc màu của âm thanh: "đen tuyền tiếng gọi...” Hoặc trái tim còn kiêm cả công việc của nhãn căn bởi: "Mắt vốn mù lòa, phải nhìn – kiếm tìm bằng trái

tim!". Đại loại, Sant-Exupéry đã thốt lên như vậy. Đồng cảm với tâm thức đó “lời yêu đương đen tuyền”, không lẫn một tạp sắc, mượt mềm như nhung ấy, không chỉ được cảm nhận bằng quang năng của mắt mà còn được “nghe” bằng cả xúc giác.


Thanh âm khát khao mãnh liệt, nhiệt cuồng đến gắt gay ấy đã dồn nén, cô đọng, kết tủa, khảm khắc đêm thâu... Tưởng chừng có thể sờ đến, chạm vào! "Tiếng gọi bạn tình" với gam màu tối, u uất, bức bối đến ngột ngạt. Là tiếng đồng vọng cấp thiết bên bờ tử sinh. Nó xô lệch nắp áo quan, xới tung "ba tấc đất” trước khi “văng" vào đêm xé nát không gian, chắn bước thời gian!

"Đốt vui buồn
Thiêu rụi dấu thương yêu
Leo lét lửa đèn bỗng nhiên phực cháy"

Phút giây anh toan phi tang, hỏa táng mọi dấu tích buồn vui của cõi miền thương nhớ, chợt bùng lên tín hiệu tích cực: hoa đèn (Đèn dầu bất ngờ nở xòe lửa lớn: có khách đến, người xa về...)


Trong khoảnh khắc, cùng với "hoa đèn", một "khúc dạo đầu yêu đương” quyết liệt, luyến láy nhiều cung bậc, một “bóng ma mị phóc qua người...” đủ góp sức làm vỡ giấc đêm, dựng dậy một thân tâm sắp "chết lâm sàng" trong cõi tình vô vọng, xóa sạch lằn ranh mơ hồ giữa hiện thực và ảo giác…

"Đêm giật nảy
Cứng đờ tôi bật dậy
Mềm bóng ai ma mị phóc qua người"

Phải chăng, bởi sợ thời gian thôi nhẫn nại đợi chờ, “không gian mãi đặt bày cách xa" (Bích Lan), em đã hóa thân Linh Miêu, truyền tải vào thân xác anh luồng dương điện, trả anh về lại cõi nhân gian mù sương… Để anh còn dài mắt vời trông phút giây được cùng em song hành qua năm tháng còn lại?!


NGUYÊN ĐẠO

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...