Thursday, December 10, 2020

Hoàng Đình Quang

 ĐỊNH MỆNH

Anh đứng lặng trước giòng sông số phận
Chuyến đò hoa quay mũi tự bao giờ
Bến nước cuối cùng rải đầy mảnh vỡ
Chiếc chén ngà đong nước mắt ngày xưa
Anh lênh đênh một mình giữa mây và nước
Bối rối ngàn dâu, bối rối tơ tằm
Sào định mệnh cắm vào giòng sông khác
Đá hai bờ đã in dấu trăm năm
Không thể nói yêu em như thuở còn vụng dại
Cái thuở nhìn đâu cũng báo hiệu một mối tình
Giờ anh khóc trong một chiều huyền thoại
Có ai ngờ sương đã trắng đầu anh
Anh không dám chạm vào mối tình mà anh đang có
Mối tình sau mong manh lắm người ơi
Như sương mỏng phủ hờ trên áo mỏng
Sau bức rèm kia là tan vỡ mất rồi!

 MUỘN MẰN

Có một ngã ba nào đó trong đời
Anh để lạc mất người con gái ấy
Lòng rợi rã anh ngoảnh đầu trở lại
Thời gian ơi, bụi bạc phủ trắng đầu.

Em cười nơi nào, em khóc nơi đâu?
Tấm áo xanh ơi, mái tóc choàng vai hỡi
Bát cơm tấm mười lăm năm vẫn đợi
Tiếng nước râm ran trong buồng tắm buổi chiều

Và mỗi ngày trên ghế đá tình yêu
Đôi bạn trẻ có thấy gì trong đó?
Chúng tôi giấu một mối tình dưới cỏ
Tiếng dế miên man trong kí ức dại khờ!

Cả một đời người những nắng cùng mưa
Dẫu băng bó vết buồn khôn se miệng
Vòm hoa giấy trước căn nhà số chín
Xạc xào bay trong chiều gió im lìm.

Còn bây giờ tất cả đã lặng im
Ve mùa hạ mặc áo hồng số phận
Anh đem nỗi dại khờ ra ngồi đếm
Vết muộn mằn chi chít tuổi hoa niên!

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...