Sunday, December 13, 2020

Nguyễn Tất Nhiên 1

 
Nên thời gian ấy ngùi trông
giọt mưa xanh mấy tuổi nàng
tôi nghe lá rụng như vàng áo xưa
hơi tàn tro ấm lần đưa
ba năm khơi lại cũng vừa đủ đau!
sớm, trưa, chiều, tối, ra, vào
người chưa yên nỗi thầm xao xác lòng
nên thời gian ấy ngùi trông
khô như hạt bụi trưa ngừng ngập bay...

Bài đầu năm tình yêu

nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
đầu tháng giêng tây anh đã tết ngày tình
đầu tháng giêng tây anh đã xênh xang mới mẻ
óng ả linh hồn, ríu rít nhịp tim

nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
linh hồn anh từ đó ướp trầm hương
linh hồn anh, từ đó, ngạt ngào thơm
máu, như nước hoa chan đời lễ lạc
máu, như gió lành chảy qua ruộng đồng bát ngát
chở chuyên mùi lúa chín quanh năm
như sông hiền chia chín ngả: cửu long giang
ôm ấp phù sa, lẫy lừng sức sống
tình, đã mở ra một bầu trời nạm ngọc
linh hồn anh, từ đó, khảm muôn sao

nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
thơ học trò anh thách thức thời gian
có luật đào thải khắt khe, có kẻ cùng thời ghen tị
hãy duyên dáng nở nụ cười âu yếm nhẹ
hạt răng đều chới với đứa ngồi trông
thơ học trò anh gieo vần tuyệt kỹ
thơ học trò, anh thổi ấm gió tàn đông
cho ai mang vào trường khoe với bạn: của anh Nhiên …

nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
mười ngón tay gầy anh có cách chi không
nhặt cả bóng cả hình chàng thi sĩ
lẫn cái tài hoa, trao gọn giữa tròng đen

Nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
linh hồn anh, từ đó, bỗng ham vui
linh hồn anh, từ đó, mãi mê chơi
thượng đế nếu hỏi tại sao, anh sẽ trả lời mạnh dạn:
thiên đàng của ngài là an bình, thanh thản
ngài nên đem phủ dụ những bà cả ông già

nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
đầu tháng giêng tây anh đã tết ngày tình
đầu tháng giêng tây anh đã xênh xang mới mẻ
quên hết phận người, hiện tại, việt nam …

Bài hạnh ngộ

em biết thương ta rồi phải không?
thôi thế cho ta bớt não nùng
thôi thế cho đời ta ngậm đắng
còn nghe vị ngọt của tình thân!

ta có gì đâu ngoài khốn khổ
ngoài vết thương thấm thía u tình
yêu ai ta quấn dây oan nghiệt
mặc sức nhân gian siết bạo tàn!

ta có gì đâu ngoài trái tim
đem phơi hệ luỵ giữa thanh thiên
ngờ đâu thiên hạ vô tâm quá
mua vui trên những nỗi đoạn trường!

thế nhân khắc nghiệt hơn ta tưởng
em cũng vô tình nghiệt ngã theo
yêu ai, ta đốt thời niên thiếu
bây giờ mang thảm kịch tàn tro!

em biết thương ta rồi phải không?
thôi thế cho ta chút mát lòng
thôi thế cho ta còn bác ái
còn tưởng tin người vì tưởng tin em…

Bài tạ lỗi cùng người

1.
năm năm trời... ta làm tên quái đản
cầu danh trên nước mắt của người tình
năm năm trời có nhục có vinh
có chua, chát, ngọt, bùi, cay, đắng...
có hai mái đầu chia nhau thù oán
có thằng ta trút nạn xuốn vai em!

năm năm trời... có một tên Duyên
ta ca tụng, rồi chính ta bôi lọ
tình ta đẹp nhưng tính ta còn nít nhỏ
nên lỗi lầm đã đục màu sông
nếu em còn thương mến tuổi mười lăm
xin nuốt hận mỉm môi cười xí xóa

hồn ta đẹp nhưng đời ta thảm quá
nên tị hiềm nhen nhúm giữa ngây thơ
nếu em còn chút đỉnh mộng mơ
xin rộng lượng thứ dung người lỡ dại!

năm năm trời... ta là tên chiến bại
tìm mưu thâm hạ thủ đê hèn
và lần nào ta lén lút đâm em
bằng những ngọn dao mù lòng quáng dạ

Duyên oằn oại cũng là Duyên sáng giá
bởi trước đây ta đã tự đâm mình!
năm năm trời... đeo đuổi hư danh
ta mấy kiếp vẫn là ta mắc nợ

mình hậu thế cách chi mà gặp gỡ
bởi vì ta không dễ được đầu thai!
nếu được đầu thai, không dễ được làm người!
(dù chỉ làm người trên đất... mọi!)

2.
ta háo thắng nên tưởng mình cứng cỏi
tưởng đâu mình can đảm giết tình yêu
tưởng đâu mình Quan Đế tuyệt đường siêu
giờ ngã ngựa, tiểu nhân như... Tào Tháo

ta háo thắng nên thành người trâng tráo
bị đời khinh lại giở giọng khinh đời!
kỷ niệm đầu thơm ngát cả đôi môi
ta nông nổi đưa tay cầm chén máu!

3.
năm năm trời... có tình giông nghĩa bão
có con sông chờ cuốn kẻ quên bờ
có trăm ngàn cánh lá trúc đào khô
rơi rụng trước sân nhà em thổn thức

Duyên kiêu hãnh cũng là Duyên chết giấc!
sau năm năm... hồn chắc cũng lạnh mồ (?)
ta ngày nay, tạ lỗi một bài thơ
em hãy ráng thuộc lòng... cho trẻ lại!

Bài thấm mệt đầu tiên

Tình mới lớn phải không em rất thích?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mải dĩ nhiên làm lạ

Tình mới lớn phải không em rất lạ?
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
Thuở đầu đời chú bé ôm phao
Và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước

Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây

Dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
Cũng yên nằm mang phân bón cho cây
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại!)

Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã!)

Em có một đời rong xanh mơ đá
Tôi có ngàn năm say khướt hận thù!

Tình mới lớn phải không em rất mỏng?
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ

Khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
Hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi!

Chết tôi một cuộc vong tình

1
Nghe trong hồn cỏ em còn
Trời xanh đuối mộng, mưa mòn tóc, thu
(Hỡi ơi tình đã sương mù
Bỏ tôi hiu quạnh mái đầu trông mong)
2
Đau lòng
Là con dốc cũ đầy vong ngôn nàng
3
Mai về thiếp giữa rừng hoang
Chiêm bao chắc cũng hai hàng chân đi
(Xa người tôi bỗng man di
Tay nâng sầu thảm tay ghì trăng hoa)
4
Cây trong vườn nhớ, la đà
Lệ như thơ khóc vài ba mộ phần
5
Mưa nào rớt giữa hư không
Xác tôi nằm dưới bia hồng chân mây
Ướt dùm đôi ngọn cỏ may.

Chiều mệnh danh tổ quốc

Người yêu tôi khóc ngất
Chiều quân đội nghĩa trang
Rạt rào hơi gió nóng
Cho đau tà áo tang

Người yêu tôi khóc ngất
Chiều quân đội nghĩa trang
Ngập ngừng hơi xác ướp
Bay pha mùi áo nhang

Người yêu tôi khóc ngất
Trước quan tài sĩ quan
Trước hai chàng lính đứng
Thao diễn nghỉ lạnh lùng

Người yêu tôi khóc ngất
Trung úy thản nhiên cười
Lồng trong khung ảnh đẹp
Dựng sau bình bông tươi

Sự vinh thăng bất ngờ
Là đem theo nước mắt
Là danh dự xót xa
Là một lần đắp mặt

Một lá cờ quốc gia
Tờ thư nào cuối cùng
Nơi chiến trường Cam Bốt
Tờ thư nào cuối cùng
Dùng làm câu trăn trối
"Nhớ gởi lời giùm anh
Ai cũng thăm nhắn hết
Nhớ cho Duyên hai nghìn
Nó mừng hôm sinh nhật!..."

Chiều quân đội nghĩa trang
Chiều mệnh danh tổ quốc
Có muôn ngàn câu kinh
Có muôn ngàn tiếng khóc
Có chuyến xe nhà binh
Đưa "Thiên Thần" xuống đất

Còn ai, còn ai chăng?
Mua cờ bằng tính mệnh
Cho tôi đừng biết tên
Cho tôi đừng nhận diện
Cho tôi đừng chứng kiến
Xác "thiên thần" rã manh

Người yêu tôi khóc ngất
Chiều quân đội nghĩa trang
Vài dặm bụi lang thang...

Cho nhỏ ngày thi

Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏ
Nhỏ lo năm mà ta ngại tới mười
Sợ bài thi làm nhỏ biếng môi cười
Ta thật sự nghe lòng đau khôn xiết

Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớt
Nhỏ sẽ buồn như những lá thu bay
Lệ thắm nồng ướt đẫm chiếc khăn tay
Như có dạo nhỏ buồn ta phải đổ

Ta tưởng tượng nếu nhỏ mà thi đổ
Nhỏ có mừng chưa chắc đã hơn ta
Nụ nhỏ cười sẽ rực rở như hoa
Nổi sung sướng ửng hồng đôi má đỏ

Ngày thi đã gần kề rồi đó nhỏ
Ta không thi nhưng hồi hợp lạ thường
Đêm ta nằm cầu mong Chúa xót thương
Cho nhỏ đổ dẩu ta... người ngoại đạo.

Cô Bắc Kỳ nho nhỏ

Đôi mắt tròn, đen, như búp bê
Cô đã nhìn anh rất... Bắc Kỳ
Anh vái trời cho cô dễ dạy
Để anh đừng uổng mớ tình si

Anh vái trời cho cô thích mộng
Để anh ngồi kể chuyện nằm mơ
"Đêm qua có một chàng bươm bướm
Nguyện chết khô trên giấy học trò"

Anh chắc rằng cô sinh trong Nam
Cảnh tượng di cư chắc lạ lùng?
Khi nghe ai luyến thương Hà Nội
Chắc cô nghe bằng tim dửng dưng

Anh vái trời cho cô dửng dưng
Coi như Hà Nội - xứ hoang đường
Để anh còn dắt cô đi dạo
Còn rủ cô vào rạp cải lương

Anh vái trời cô thích cải lương
"Thích kẻ anh hùng diệt bạo tàn"
Mốt mai thê thảm quanh đời sống
Cô sẽ còn đôi chút lạc quan

Đôi mắt tròn, đen, như búp bê
Cô chớ nhìn thiên hạ lận lường
Mà hãy nhìn anh cây lắm chuyện
Nhưng còn con trẻ chuyện yêu đương

Cuối tháng tám

Khổ đau oằn oại sinh thời
Yêu ai tôi chỉ có lời thở than
Có môi hôn trộm vội vàng
Khiến em hoảng hốt trong cơn tình đầu

Nụ cười giữ được bao lâu?
Nhân sinh là một giòng sầu miên man...
Sông dài rồi cũng chia phân
Tình bao nhiêu lớn cũng tàn phai phôi
Tôi đam mê siết thân người
Hay đâu đá tảng đeo đời trăm năm!

Em gầy guộc, em mong manh
Em chưa đủ sức long đong cùng chàng
Em ngây thơ đến rỡ ràng
Em chưa đủ lượng khoan hồng thứ dung
Em tội nghiệp, em tủi thân
Em chưa tự chủ kíp ngăn lệ ràn...

Lôi người té sấp gian nan
Lỗi tôi, ừ đó, muôn phần lỗi tôi

Duyên của tình ta con gái Bắc

ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
thương lại bóng hình người năm năm trước...
em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
nhớ duyên dáng, ngây thơ... mà xảo quyệt!

ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết
nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ
nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ
nên hùng hổ... để đợi giờ thua thiệt!

nghe nói em vừa thi rớt Luật
môi trâm anh tàn héo nụ-xa-vời
mắt công nương thầm khép mộng chân trời
xin tội nghiệp lần đầu em thất vọng!
(dù thật sự cũng đáng đời em lắm
rớt đi Duyên, rớt để thương người!)

ta - thằng ôm hận tú tài đôi
không biết tìm ai mà kể lể
chim lớn thôi đành cam rớt lệ
ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh!

nếu vì em mà ta phải điên tình
cơn giận dữ đã tận cùng mê muội
thì đừng sợ, Duyên ơi, thiên tài yếu đuối
tay tre khô mối mọt ăn luồn
dễ gãy dòn miểng vụn tả tơi xương
khi tàn bạo siết cổ người yêu dấu!

em chẳng bao giờ rung động cũ
ta năm năm nghiệt ngã với tình đầu
nên trở về như một con sâu
lê chân mỏng qua những tàn cây rậm
nuôi hy vọng sau ngàn mưa nắng lậm
lá-xanh-em chưa dấu lở loang nào
để ta còn thi sĩ nhất loài sâu
nhìn lá nõn, tiếc, thèm... đâu dám cắn!

nếu vì em mà thiên tài chán sống
thì cũng vì em ta ngại bước xa đời!

Đám đông

1.
cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc
demi-garçon
chiều vui thương đón gió
có thương thầm anh không?

cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc “demi-garçon”
cười ngày thơ hết nụ
tình cờ thấy anh trông

khi không đường nín gió
bụi hết thời bay rong
khi không đường nín gió
anh lấy gì lang thang?

cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc “demi-garçon”
chiều đạp xe vô chợ
mắt như trời bao dung

anh vì mê mải ngó
nên quên thù đám đông!

2.
đời chia muôn nhánh khổ
anh tận gốc gian nan
cửa chùa tuy rộng mở
tà đạo khó nương thân

anh đành xưng quỷ sứ
lãnh đủ ngọn dao trần!
qua giáo đường kiếm Chúa
xin được làm chiên ngoan

Chúa cười rung thánh giá
bảo: đầu ngươi có sừng!
đời chia muôn nhánh khổ
anh tận gốc gian nan

cô Bắc Kỳ nho nhỏ
mắt như trời bao dung
hãy nhìn anh thật rõ
trước khi nhìn đám đông

hãy nhìn sâu chút nữa
trước khi vào đám đông!

Hai năm tình lận đận

hai năm tình lận đận
hai đứa cùng xanh xao
mùa đông, hai đứa lạnh
hơi thở dài như nhau (?)
hai năm tình lận đận
hai đứa cùng hư hao
(em không còn thắt bính
nuôi dưỡng thời ngây thơ
anh không còn luýnh quýnh
giữa sân trường trao thư!)
hai năm tình lận đận
hai đứa đành xa nhau

Đôi mắt nào linh hiển

Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Đồng bằng miền nam trở trời trái gió
Anh chợt nghe hồn thánh thót tiếng chuông
Vừa đủ hồi sinh miền giáo đường buồn

Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Anh mặc áo len quấn khăn quàng cổ
Bồng ẵm tim mình đi lễ tình yêu
Đồng bằng miền nam dù chẳng lạnh bao nhiêu
Nhưng cũng phải ra cái điều rét mướt
Làm chiên ngoan, cả đời, tôn vinh hạnh phúc
Cả đời tin sự thật có, thiên đàng

Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Bóng tôi ngã hướng thâm cùng đời sống khó

Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Phúc âm mừng ngân vọng được bao lâu?
Tôi cả tin, nên rất dễ nghi ngờ
Tôi vụng tính, nên vẫn thường do dự
Tình chảy xiết qua đời như, thác lũ
Tội thân tôi bầm dập, mủn, như bùn

Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Có soi thấu tận cùng miền u uẩn ?
Đôi mắt nào sáng như trời quang đãng
Hay ân cần chuyên chở lụy phiền tôi

Chẳng bao giờ thần thánh chịu hở môi
Tôi cũng thế nên sầu say lúy túy
Tôi cũng thế nên hờn cao ngất núi
Chờ em qua, rồi, để qua luôn ...

Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Hãy phán đoán tâm hồn tôi, thánh thiện
Đôi mắt nào tuyệt vời linh hiển
Hãy tò mò thêm chút nữa, tình tôi !

Chẳng bao giờ thần thánh chịu lià ngôi
Tôi cũng thế nên tượng hình rêu phủ
Tôi cũng thế nên xương tàn cốt rũ
Nơi miếu đền hoang rợn cánh dơi bay
(Hãy một lần định bụng đến thăm tôi
Thần thánh cô đơn rất sã(n sàng đãi ngộ!)

Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Anh lặng mình thấm thía tiếng chuông
Làm cây thông già đứng lặng hưởng mù sương
Còn bao nhiêu đèn và bao nhiêu nến
Hãy một lần mang ra thắp hết
Hãy một lần khôi phục lại, niềm vui

Đôi mắt nào của Chúa ở lòng tôi
Nhỏ ơi, ơi nhỏ, và nhỏ ơi...

Đông khúc

Tình đã theo em về dĩ vãng
Buồn tôi như lá thẩn thờ bay
Ví dù lá rụng đầy thu ướt
Lá cũng xin đừng bận gót aị.
Tình đã theo em về dĩ vãng
Buồn tôi như bóng lặng lờ in
Ví dù bóng đẳng đeo nghìn thuở
Bóng cũng xin người cứ ... thản nhiên

Tình đã theo em về dĩ vãng
Buồn tôi như bụi khắp không gian
Ví dù bụi ố hoen màu trắng
Bụi cũng xin đừng vương mắt xanh

Tình đã theo em về dĩ vãng
Buồn tôi như lịch nhẩn nha rơi
Mỗi ngày thiên hạ nhuần tay xé
Lịch mới, như tờ-thương-nhớ-tôi

Giữa trần gian tuyệt vọng

Ta làm chim tuyệt vọng bỏ quên trời
Nên cánh vỗ như tay chào vĩnh biệt
Nên hót điệu khàn khàn thống thiết
Em có chiêm bao thấy ngậm ngùi?

Ta phải khổ cho đời ta phải khổ
Phải ê chề cho tóc bạc với thời gian
Phải đau theo từng hớp rượu tàn
Phải khép mắt sớm hơn giờ thiền định

(Vì thượng đế từ lâu kiêu hãnh
Cầm trong tay sinh tử muôn loài
Tình ta vừa gánh nặng thấu xương vai
Thì em hỡi ngai trời ta đạp xuống)

Thời mới lớn em dễ dàng xao động
Buồn thay ta không bắt nổi hồn nàng
Nên mật tình đắng giọng ngàn năm
Thôi, phận bạc hãy nhuộm giùm tóc bạc

Ta vẫn nhớ trưa nào em ngồi hát
Ta vẫn thèm hôn lên mắt tiểu thơ buồn
Ta vẫn thèm ăn năn những lúc đón đường
(Em khó chịu... mà thư nào em cũng nhận)

Ta cất tiếng rủ ren người tuyệt vọng
Hết còn ai can đảm đợi thư tình
Để ta đành một kiếp ngóng tin em...

Ta muốn riêng ta - người bất hạnh
Để em còn mím lệ chảy ngang tôi
Tay run run vuốt mặt kẻ qua đời
Và sau đó... em nên cười ta dại dột!

Hai hàng me ở đường Gia Long

Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại?
Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan?

Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác
Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác
Mỗi đời tình, có một thú, chia ly

Chiều nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
Lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần

Em bắt đầu thấy ân hận, chưa em?
Vì lỡ nói thương anh, cái thằng quanh năm túng thiếu
Ân hận, có, thì hãy nên, ráng chịu
Hãy xem như cảnh ngộ đã an bài
Như địa cầu không thể ngược vòng quay
Như Chúa, Phật phải gay go trước giờ lên ngôi Phật, Chúa

Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó
Nên mới yêu, mà cư xử rất vợ chồng
Rất thiệt tình khi lựa quán bình dân
Khi nói thẳng: "Anh gọi cà phê đen bởi hụt tiền uống cà phê đá"

Mỗi cuộc sống thăng trầm, phải mua bằng nhục nhã
Mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
Đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn
Nên mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt

Môi thâm tím bận nào tươi tắn, hát
Em nhớ vờ hoan hỉ vỗ tay khen
Để anh còn cao hứng cười duyên
Còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt

Khăn tăm tối hãy ngang đầu quấn nốt
Quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
Vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa Tăng
Bởi hạnh phúc mơ hồ như, Thượng Đế

Đời, vốn không nương người thất thế
Thì thôi, ô nhục cũng là danh
Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm
Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần

Hai năm tình lận đận

1.
hai năm tình lận đận
hai đứa cùng xanh xao
mùa đông, hai đứa lạnh
cùng thở dài như nhau

hai năm tình lận đận
hai đứa cùng hư hao

(em không còn thắt bím
nuôi dưỡng thời ngây thơ
anh không còn lính quýnh
giữa sân trường trao thư)

hai năm tình lận đận
hai đứa đành xa nhau
em vẫn còn mắt liếc
anh vẫn còn nôn nao
ngoài đường em bước chậm
trong quán chiều anh ngóng cổ cao

2.
em bây giờ có lẽ
toan tính chuyện lọc lừa
anh bây giờ có lẽ
xin làm người tình thua
chuông nhà thờ đổ mệt
tượng Chúa gầy hơn xưa
Chúa bây giờ có lẽ
rơi xuống trần gian mưa

(dù sao thì Chúa cũng
một thời làm trai tơ
dù sao thì Chúa cũng
là đàn ông... dại khờ)

anh bây giờ có lẽ
thiết tha hơn tín đồ
nguyện làm cây thánh giá
trên chót đỉnh nhà thờ
cô đơn nhìn bụi bậm
làm phân bón rêu xanh

(dù sao cây thánh giá
cũng được người nhân danh)

3.
hai năm tình lận đận
em đã già hơn xưa!

Hỏi chút

này em, đôi mắt bâng khuâng nắng
có chở đời anh lên ngát xanh?
này em đôi má tiền duyên dáng
có lúm giùm anh một mối tình?
này em, tóc cúp thon thon cổ
có giữ cho lòng thơm ngón tay?
này em, vai nhẹ như hơi thở
buồn anh sao nặng thế - ô hay!

Hôm nay

Khi không tình não nùng buồn
Gót chân ai bỏ con đường nhớ nhung
Gót chân ai nhẹ vô cùng
Dẫm trên xác lá tôi từng tiếng kêu
Gót chân ai bước nhẹ hều
Bước qua tôi, bước, hư nhiều thói quen

Khi không tình não nùng buồn
Nhớ hôm qua vẫy tay ngừng ngập bay
Tóc ai ngắn ngắn, như là
Suốt đời chưa chịu thiệt thà chấm vai
Suốt đời khét nắng rong chơi
Kể như hơi hướm bàn tay tôi, thừa

Mừng em sớm biết lọc lừa
Biết ngây thơ giả, biết đùa với đau

Biệt ly dù ở ga nào
Cho tôi ngồi một toa tàu lãng quên

Khúc Buồn Tình

1
người từ trăm năm
về qua sông rộng
ta ngoắc mòn tay
trùng trùng gió lộng
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
người từ trăm năm
về khơi tình động
ta chạy vòng vòng
ta chạy mòn chân
nào hay đời cạn
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
người từ trăm năm
về như dao nhọn
ngọt ngào vết đâm
ta chết âm thầm
máu chưa kịp đổ
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)

2
thà như giọt mưa
gieo xuống mặt người
vỡ tan vỡ tan
nào ta ân hận
bởi còn kịp nghe
nhịp run vồi vội
trên ngọn lông măng
(người từ trăm năm
vì ta phải khổ)

Lần cuối

Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng
Nên cơn vui thường kéo theo cực hình
Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình
Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội

Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi
Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu?
Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều
Chuyên đội lốt thánh nhân đi... lường gạt

Người mới lớn vung tình ra thẳng tắp
Không so đo cân nhắc phút giây đầu
Như tên bay chưa kịp nhắm bia nào
Khi kiệt sức cam đành... ghim xuống đất

Người mới lớn tiêu hoang tình thứ nhất
Chỉ vì ham đổi được phút danh thơm
Biết đâu ta cong xương sống, cong xương sườn
Dìm uất hận nơi đáy gan lửa rực
Ném nhân cách vào ngàn sâu ký ức
Trát bùn tanh lên mặt đã bao năm
Mới ngoài hai mươi mà trầm trọng chứng đau lưng
Bởi luồn cúi mỗi ngày dăm bảy bận!

Đời chẳng khác tay ma đầu biển lận
Keo kiệt từng phần danh lợi sớt chia
Bước ra đời ai cũng đội mão mang hia
Ai cũng cố nguỵ trang cũng nặng phần trình diễn
Người mới lớn tưởng lầm ta linh hiển
Nên cuối cùng lệ rát má thanh tân
Nên cuối cùng tê tái dạ ăn năn
Ta lúc nào cũng động lòng trắc ẩn
Những nhân đạo càng nhiều càng... chết sớm
Bởi ta từng ngã ngựa rơi thương
Cũng như từng nâng đỡ kẻ dưới chân
Từng thua ngược nhiều phen hơn thắng ngược!

Người mới lớn có buồn, thì, cứ khóc
Kinh nghiệm đời ta tặng đó, cầm đi!
Lá còn xanh trên nhành cánh xuân thì
Đau đớn chỉ như... vài xao xác rụng
Gió còn nổi bạo tàn muôn muôn trận
Hãy tập tành chịu đựng thêm, hơn
Hãy nhớ rằng, không phải sự ghen tuông
Là phương pháp buộc ràng hạnh phúc!

Người mới lớn có buồn, thì, cứ khóc
Bàn tay mình hứng lấy lệ mình rơi
Máu sẽ hoà tan ngàn phiến ngậm ngùi
Sẽ giảm nhiệt... (rất cần cho mai hậu!)

Ta đã đứng thế quay cuồng bông vụ
Trớn theo roi mới giữ được thăng bằng

Linh Mục

 1.
dĩ vãng là địa ngục
giam hãm đời muôn năm
tôi - người yêu dĩ vãng
nên sống gần Satan
ngày kia nghe lời quỉ
giáng thế thêm một lần
trong kiếp người linh mục
xao gầy cơn điên trăng!


2.
vì tôi là linh mục
không mặc áo nhà giòng
nên suốt đời hiu quạnh
nên suốt đời lang thang!
vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân gian
nên không có thánh kinh
nên không có bổn đạo
nên không có giáo đường
(một tín đồ duy nhất
vừa thiêu huỷ lầu chuông!)
vì tôi là linh mục
phổ lời tình nhân gian
thành câu thơ buồn bã
nên hạnh phúc đâu còn
nên người tình duy nhất
vừa thiêu huỷ lầu chuông
vì tôi là linh mục
không biết mặt thánh thần
nên tín đồ duy nhất
cũng là đấng quyền năng!


3.
tín đồ là người tình
người tình là ác quỉ
ác quỉ là quyền năng
quyền năng là tín đồ
tín đồ là người tình
(vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân gian!)

4.
vì tôi là linh mục
không biết rửa tội người
nên âm thầm lúc chết
tội mình còn thâm vai...

Ma Soeur

đưa em về dưới mưa
nói năng chi cũng thừa
phất phơ đời sương gió
hồn mình gần nhau chưa?

tay ta từng ngón tay
vuốt lưng em tóc dài
những trưa ngồi quán vắng
chia nhau tình phôi thai
xa nhau mà không hay

(hỡi em cười vô tội
đeo thánh giá huy hoàng
hỡi ta nhiều sám hối
tính nết vẫn hoang đàng!)

em hiền như ma-sơ
vết thương ta bốn mùa
trái tim ta làm mủ
ma-sơ này ma-sơ
có dịu dàng ánh mắt
có êm đềm cánh môi
ru ta người bệnh hoạn
ru ta suốt cuộc đời

(cuộc đời tên vô đạo
vết thương hành liệt tim!)

đưa em về dưới mưa
xe lăn đều lên dốc
chở tình nhau mệt nhọc!

đưa em về dưới mưa
áo dài sầu hai vạt
khi chấm bùn lưa thưa

đưa em về dưới mưa
hỡi em còn nít nhỏ
chuyện tình nào không xưa?

vai em tròn dưới mưa
ướt bao nhiêu cũng vừa
cũng chưa hơn tình rụng
thấm linh hồn ma-sơ

Mới thức

sáng hôm nay có đôi chim se sẻ
ngồi gần nhau như bữa nọ tình ta
chúng chẳng biết chi khổ đau và hạnh phúc
nhưng anh tin rằng chúng biết thứ tha…

sáng hôm nay khi không bỗng thấy
cửa sổ nào khoảng khoát lại hồn anh
những lòng đường nghe từng lá cây xanh
thương bất cứ bàn chân nào đi bộ…

sáng hôm nay có đôi chim nho nhỏ
mớm mồi nhau bắng nhắng cả tỉnh vui
chúng cóc biết trời trăng chi hai mà một
Nhưng kìa xem… mỏ chúng mềm như môi…

sáng hôm nay chưa chi phát nhớ
đôi mắt nào ấm cúng giữ gìn nhau
chúng hỏi với nhau, nào muốn chi nào?
chúng láu cá chơi cái cái tình xí hụt!
Tình yêu dạy anh điều nhẫn nhục
đau khổ dạy anh điều cảm thông
hạnh phúc dạy anh điều ban phát
em dạy anh tất cả, phải không?

sáng hôm nay anh muốn ai cũng biết
bàn tay nào tươm tất lại đời anh
như những ngã tư cần phải đỏ, vàng, xanh
cho trật tự những thắng, ga, sang số...

Nên sầu khổ dịu dàng

1.
Những kỷ niệm đời xin hãy còn xanh
(Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
Anh cũng đi như luật định trời dành
Em cũng đi như luật định trời dành)

2.
Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
Thuở học trò em làm khổ ai chưa?

3.
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bàn tay xương cầm hờ hẫng văn bằng

4.
Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen mình đẹp quá đi em
(Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu thời con gái)

Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
(Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
Còn giây phút chạnh lòng như... mới lớn)

Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng
Rồi giận hờn cho kỷ niệm đầu tay
Thu miên man không thấy lá vàng bay
Anh phải nói: buồn chúng ta màu trắng

5.
Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng
Người thì không bắt bóng được bao giờ

6.
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng

Nên thời gian ấy ngùi trông

Giọt mưa xanh mấy tuổi nàng
Tôi nghe lá rụng như vàng áo xưa
Hơi tàn tro ấm lần đưa
Ba năm khơi lại cũng vừa đủ đau

Sớm, trưa, chiều, tối, ra, vào
Người chưa yên nỗi thầm xao xác lòng
Nên thời gian ấy ngùi trông
Khô như hạt bụi trưa ngừng ngập bay

Ba năm vuốt sợi tình dài
Ừ tôi còn vụng ngón tay dậy thì
Thuở nào sầu đã lâm ly
Giờ thêm già héo (nhiều khi hận thù)

Lửa đom đóm mỏi mòn, lu
Nhưng tôi buồn cứ vi vu thổi hoài

Mưa thì mưa thả phai phai
Rồi sau đó sẽ một vài tang thương
Bởi quen cầm lược soi gương
Biết ai ôm gối mộng thường lâu chăng?

Giọt mưa xanh mấy tuổi nàng
Tôi nghe lá rụng như vàng áo xưa...

Ngồi quán, tình cờ gặp lại K

Từng dòng hạnh phúc tôi tan
Cây đau đớn đã rộng tàn đớn đau
Tiếng cười huyên náo đêm thâu
Có tôi khuân vác tôi sầu đến đây
Có người vui vẻ bắt tay
Mà trong tay bắt đủ đầy vết thương
Sớt cho ai một chút buồn
Sao tôi không nỡ, nên thầm cạn ly...
Bạn bè hạnh phúc, đôi khi
Nói năng vô ý, ngồi nghe đớn lòng
Sáu chai bia, cả ngàn đồng
Sao chưa đổi được, xuất thần phút giây?
Yêu người thất tán men say
Phía trong giặc giã - mặt ngoài trấn an
Thanh bình nào ở Việt Nam
Sớm mai nào ở tỉnh hoàng hôn tôi?

Nhớ chút

buổi sáng đỏ hừng hoa dâu bụt
một góc trời xanh cửa kính ngoài
môi em hôm ấy bình minh ửng
mi nhung nắng đẹp quá tình ơi!
tình ơi, tay ngón dài năm tháng
có bớt giùm anh chút tháng năm?

buổi sáng lăng xăng chim chóc sớm
lụp chụp làm sao rớt miếng mồi
ích kỷ tôi mừng em lụp chụp
cái lần tôi… giúi ẩn tình tôi!
tình anh, em bước vào nhung nhớ
sao chẳng coi chừng đau nhớ nhung?

buổi sáng trên cao lồng nắng xuống
yêu nhau cho mắt lộng vuông trời
tôi cấm ai ngồi chung nỗi nhớ
nhìn ra cửa sổ ngoại trừ tôi!

Như những hoàng hôn đỏ mặt trời

Tôi bắt đầu yêu hay bắt đầu dự tính?
(Dự tính nào cũng thật ngây thơ!)
Tôi bắt đầu ngây thơ hay bắt đầu già?
(Khi mặc cả tình yêu cũng thù hận)

Xin đánh đổi cuộc đời này (lận đận)
Bằng phút giây cầm được tay người

Em còn đứng bên dòng sông ngát lạnh
Cho đầy hồn mơ ước viển vông
Tôi còn đứng bên dòng sông giá lạnh
Cho một mưu toan tự tử âm thầm

Ngày sắp hết, năm sắp hết
Thời gian nào cho bốn mắt ta xanh?
Thời gian nào đưa ta về địa ngục?
(Những kẻ yêu nhau chẳng có thiên đàng)

Thế nào rồi em cũng bỏ tôi
Như những hoàng hôn bỏ mặt trời

Khi tôi thốt lời tình như bảo vật
Em ngu si nên từ chối dễ dàng
Tôi ngu si nên làm người không tiếc của
(Hai kẻ ngu si khó sống gần)

Thế nào rồi em cũng giết tôi
Xin hận thù em suốt quãng đời

Tôi bắt đầu yêu hay bắt đầu dự tính?
(Dự tính nào cũng thật ngây thơ)
Tôi bắt đầu ngây thơ hay bắt đầu già?
(Khi mặc cả tình yêu cũng thù hận)

Như loài thiêu thân mê lửa ngọn
Buổi yêu em, tôi hăng hái lìa trần


Oanh

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu dòng sông
Ngậm ánh trăng non bàng bạc đêm rằm
Sông chở phù sa về ươm lộc mới
Chàng chở tình về cho mắt em ngoan

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu áng mây
Lãng đãng trôi xuôi ngọn thuở mộng dài
Mây ủ mưa hồng thơm hoa kết trái
Chàng ủ tình hồng thả tóc em bay

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu giọt sương
Sớm vẫn ngủ quên trên cánh hoa hường
Sương kết hơi mù mơn man lá cỏ
Chàng kết tình vui hơi thở em nồng

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu luống mạ
Say gió chiều nghiêng kể chuyện thanh bình
Mạ đơm lúa đầy trẻ thơ mau lớn
Chàng đơm tình đầy trong ngực em, xinh

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu mặt trời
Bỏ quên sợi nắng lụa vàng tươi
Mặt trời nổi lửa soi trần thế
Chàng thắp tình soi dáng nhỏ em, lười

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu hy vọng
Bay nhảy siêng năng từng trái tim người
Hy vọng vuốt ve sau lần thất thế
Chàng vuốt ve tình nóng hổi bàn tay

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu cánh gió
Chơi giỡn tung tăng hai vạt áo dài
Gió đưa mây về, trời mưa, bong bóng vỡ
Chàng đưa tình về, xót ngọn cỏ may

Sức tôi dựng tình

1
Những cọng cỏ bay điên
Tung tăng ngoài đồng nội
Một người tình thiêng liêng
Trong vòng đua vận hội
Tôi đuổi bắt không ngừng
Dầm nắng mưa, cũng tội

Những cọng cỏ khô bay
Người tình như ngựa quí
Cả hai đều phi thường
Tôi không là gió giông
Tôi không là oan hồn
Nên chạy hoài thấm mệt
Cùng cơn đau xốc hông

Vòng đua dĩ nhiên tròn
Âm mưu vừa loé mọc
Tôi quay đầu chạy ngược
Hy vọng gỡ phần thua
Nhưng trọng tài phản đối
Nhưng khán giả reo hò

Người tình hí vang trời
Cỏ khô bay đầy trời
Cả hai đều chiến thắng
Tôi xuôi tay ngó trời
Biết lấy gì căm phẫn?

2
Vài ba chiếc lá vàng
Trong vườn cây trái đỏ
Vài ba chiếc lá vàng
Buổi lìa trần buồn bã
Tôi nhủ tôi thì thầm:
“Đời sống thật hối hả
Hãy cố giữ thăng bằng
Sau những lần vấp ngã”
Tôi nhủ tôi nhiều lần
Nhiều lần, rồi lãng quên

3
“Khi giáp mặt người tình
Cứ lừa thế tấn công
Bằng tất cả thủ đoạn”
Đó là một điều răn
Dỗ tôi – người bất hạnh
Dỗ tôi – người hay quên


4
Mỗi phần của linh hồn
Là thầm kín vô âm
Tôi làm sao bày tỏ

Người tình có hào quang
Mắt tôi vừa thấy rõ

5
Chúa không đủ kiên nhẫn
Nhắc nhở một con chiên
Có cuộc đời đãng trí.

Tâm duyên

mùa hạ anh ra đường
thấy mới tinh tất cả
thấy nắng nôi dịu dàng
đang vuốt ve cây cỏ
thấy cây cỏ dễ thương
đang làm duyên, tóc xõa
thấy lửa trời nung ngon
chín bòn bon sự sống
thấy sự sống nhịp nhàng
theo đỏ, vàng, xanh, đỏ...
thấy phố xá từ tâm
đèn cười hoa ba đóa...

Tâm nguyệt

từ gót sen hài em hút dấu
sầu tôi như lá thẫn thờ bay
ví dù lá ngập đường em bước
lá cũng xin đừng bận gót ai...
từ mắt chia lòng sông cách núi
sầu tôi như bụi khắp không gian
ví dù bụi ố hoen màu trắng
bụi cũng xin đừng vương mắt xanh...

Tàn thu

Ôi những hàng cây nhung nhớ nhung
Có như ta đứng lạnh vô cùng
Có nghe sương tuyết làm hon héo
Chút gì màng muộn thuở thanh xuân

Ôi những hàng cây ngơ ngẩn ngơ
Có khổ đau nghe lá hững hờ
Có như ta nửa đời hiu hắt
Muốn chết, sau đôi bận giã từ?

Ôi những hàng cây im đứng im
Ngùi tưởng bao nhiêu lá phụ tình
Có như ta đứng - tàn mơ mộng
Máu vẫn loang từ vết nhân duyên?

Này những hàng cây đứng trơ xương
Có đứng như ta đứng nát lòng
Có như ta đứng chờ không hẹn
Một người... không biết nhớ ta không?


Tháng 11, thơ mưa

Người tóc thả vai ngoan
Bước qua chiều, mưa nhỏ
Cùng tận chốn tang thương
Ta nghe ngàn phiến gió
Đè nặng bóng thê lương
Xuống từng hơi thở khó

Người tóc thả vai ngoan
Dịu hiền trong mưa nhỏ
Chớn chỏ đời nghiệt oan
Ta mời ta viếng mộ

Ta mời ta viếng mộ
Lìa thảm cảnh dương gian

Chúc Phật còn lui chân
Trước bạo quyền chế độ
Huống hồ chút hư danh
Nguyễn Tất Nhiên thống khổ

Ôi chữ nghĩa văn chương
Bất lực, càng bất lực
Phải sống nơi địa ngục
Mới hiểu thấu thân ta

Đôi mắt người ngây thơ
Không hề vương vấn tội
Có chở tình ta theo
Tới cõi nào diệu vợi?

Lửa đời ta đã lụn
Đang hấp hối tro tàn

Tháng giêng, chim

Nắng ấm chan hoà trên lá biếc
Sớm mai anh bỗng thấy vui vui
Đêm qua có phải em ngồi học
Cố ý dành riêng chút ngọt bùi?

Đêm qua tôi quán em say mướt
Đành ngủ nhờ qua giờ giới nghiêm
Mắt nhập mắt nhoà anh cũng ráng
Nhìn ai chăm chỉ cúi đầu, em

Chia hai tóc buộc ngoan vai áo
Sách vở vô hồn rất thản nhiên
Sách vở vô hồn nên ác độc
Làm rơi nước mắt hỏng thi em!

Nắng ấm chan hoà trên lá biếc
Anh ngồi thả khói thuốc bâng khuâng
Tháng giêng ríu rít bầy chim sẻ
Đánh thức ngỡ ngàng, lũ ngói rong

Tháng giêng em áo dài trang nhã
Tỉnh lỵ còn nguyên nét Việt Nam
Đài các chân ngà ai bước khẽ
Quyện theo tà lụa cả phương đông

Nắng ấm chan hòa trên lá biếc
Sớm mai em nhỏ nhắn sang đường
Đôi chim nào đập trên dây điện
Ngơ ngác nghiêng đầu thật dễ thương

Anh hớp ngụm cà phê (đã nguội)
Lẻ loi cười nụ vẩn vơ đời...

Thấm mệt đầu đời

Tình mới lớn, phải không em, rất thích?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mãi, dĩ nhiên làm lạ

Tình mới lớn, phải không em, rất lạ?
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
Thuở đầu đời, chú bé ôm phao
Và nhút nhát, dĩ nhiên, ngập nước...

Tôi có cánh buồm táp về ký ức
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây
Dù cát bụi nhiều phen dấy loạn
Cũng yên nằm mang phân bón cho cây

Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại!)
Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai

Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã!)
Em có một đời trong xanh mơ đá
Tôi có ngàn năm lạc lõng sương mù

Tình mới lớn, phải không em, rất mỏng?
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao,
Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ

Khi mòn mỏi nghe đời mình trắc trở
Hơn lúc nào, tôi quá đỗi thương tôi!
 

Thiên thu

sao thiên thu không là xa nhau?
nên mưa xưa còn giăng ngang hồn sầu
tôi đứng như cây cột đèn gẫy gập
và một con đường cúp điện rất lâu

sao thiên thu không là chôn sâu?
nên nắng xưa còn hanh mái tóc nhầu
tôi đứng như xe tang ngừng ngập
và một họ hàng khăn trắng buồn đau

sao thiên thu không là đường chim?
nên mây năm xưa còn trên tay phiền
tôi đứng như tường vôi luống tuổi
và những tàng xanh chùm gởi quê hèn!

sao thiên thu không là lãng quên?
nên tình xưa còn cháy âm thầm
tôi đứng như căn nhà nám lửa
và những người thân trốn chạy vội vàng!

sao thiên thu không là sương tan?
nên mặt trời xưa còn gượng huy hoàng
tôi đứng như dòng sông im lặng
và những cánh buồm kiệt sức lang thang!

sao thiên thu không là thiên thu?
nên những người yêu là những ngôi mồ
tôi đứng một mình trong nghĩa địa
và chắc không đành quên khổ đau!

Thơ khởi tự mê cuồng

1
trời mưa, không lớn lắm
nhưng đủ ướt đôi đầu!
tình yêu, không đáng lắm
nhưng đủ làm... tiêu nhau!
2
đường người, vui có chặng
ta trùng điệp u buồn
nhớ ai mà tóc rụng
ngóng ai muốn đục tròng
vươn vai ngồi thở bụi
thúng thắng cơn ho đờm
rầu thay thân bạc nhược
tay bới tình em chôn!

đường người, đau có chặng
em tính còn ham chơi
lưng ngoan dòng tóc bím
môi trinh non thích cười
chiều chiều hay giỡn nắng
tình trôi, kệ tình trôi...
3
ta là ta bất tử
thơ khởi tự hồn oan
cám ơn ai đào huyệt
vùi dập giấc mơ phàm!

ta là ta bất tử
thơ khởi tự mê cuồng
cám ơn ai hành hạ
kẻ bất thường... điên luôn!
4
lòng như xưa, khó gội
hình người - mực đã thâm!
ngày kia ta tù tội
chỉ là án sát nhân!
5
em phải nằm xuống trước
ám ảnh một đời ta!...

Thục nữ

Chiều em đi hai hàng bính tóc
Gieo xuống đôi vai nhỏ thiệt thà
Còn bao nhiêu dấu hài khuê các
Sao đành gieo xuống phố đời ta?

Chiều em đi nón lá che nghiêng
Sao đành che mất nụ cười duyên
Mây vẫn chưa về gom bớt nắng
Trần ai đông lắm kẻ si tình

Chiều em đi trong nắng trời tây
Bóng đổ lênh đênh, bóng đổ gầy
Bóng đổ gầy như ta ốm yếu
Đeo đẳng hoài theo tình không may!

Chiều em đi bước ngại bước ngùng
Như sợ làm đau ngọn cỏ nhung
Như sợ bay lên từng đoá bụi
Sao khách tài hoa nát cả lòng?

Chiều em vui quá, thuở vàng son
Ta bỗng lang thang khắp ngả đường
Ta đi cho chết thời oanh liệt
Cho thấu một trời đau đớn riêng!

Tịnh khúc

buồn ơi...tôi bỏ tôi rời rã
bất lực làm sao trước cuộc đời
ừ nhỉ, trước giờ tôi chiến đấu
cho niềm bất lực buổi hôm nay!
ừ nhỉ, bây giờ tôi mới biết
ghế bàn nên kính trọng như thầy
bàn ghế dạy tôi điều nhẫn nhục
dạy tôi bình thản thứ tha đời

Tình một hai năm

1
Và thơ tôi gom hết cho người
Rất tội nghiệp như dòng sông nước cạn

2
Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
Không biết người có sợ tàn phai

3
Tình một hai năm chưa phải tình dài
Cũng không thể gọi là tình mới
Tôi vẫn đợi như ngày tôi đã đợi
Vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi
(Nghĩa là tôi ấp úng chuyện yêu người
Cơ khổ như những lời thú tội!)

4
Tình sớm rụi bởi rơm tình sớm cháy
Tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn?
Nên cuộc đời, cứ thế, run run
(Gió thì lạnh – tay chẳng màng đánh lửa!)

5
Tôi vẫn đợi, đợi người thêm chút nữa
Tự an ủi mình khi cắn nỗi sầu đau
Tình một hai năm... chưa bạc mái đầu
Chưa tuyệt vọng (bởi vì chưa hy vọng)

6
Và hôm nay mưa nhiều trên tóc nhuộm
Xơ xác người, tôi thấy buồn chưa tôi?
(Biết làm sao cấm đoán được mưa trời?)

7
Cha mẹ sinh tôi: thằng con bất hiếu
Thề thốt thương người hơn cả song thân!

Tình ơi hỡi tình

Lâu rồi…, không nhớ bao lâu
Tìm nhau trong cõi bạc đầu nhân gian.
Em về, dưới gót trăng tan
Có nghe thiên cổ tiếng ngàn thông đau?
 
Lâu rồi…, lâu lắm xa nhau
Còn chăng hư ảnh trong màu thời gian.
Em đi, tóc lộng mây ngàn
Ngàn mây lộng khổ mây bàng bạc theo.
 
Lâu rồi…, không biết bao nhiêu
Nắng mưa trên những tàn xiêu đổ đời.
Hôm em êm ả điệu ngồi,
Sau lưng là những tình ơi hỡi tình.

Tình yêu hoài lạ lùng

Nỗi tự kiêu tôi
Chính là nỗi tự kiêu của giọt sương sắp tan
Ban mai trời thổi gió
Mọi người làm sao thấu hiểu
Và hạnh phúc tôi và hạnh phúc tôi khác nào những giọt sương cuối cùng âm thầm bốc hơi thành mây thành khói mịt mờ trong tâm thức lãng quên mà hạnh phúc mang ý nghĩa huỷ diệt đến không còn tàn tích ôi hạnh phúc tôi chìm – huỷ diệt chìm trong huỷ diệt – nên chẳng biết gì hết

Đã là con người rõ rệt
Ai không hơn một lần ướt áo
Thời tiết thay đổi bất thường
Nắng cũng mồ hôi
Còn mưa thì thâm lậm
Dĩ nhiên
Nên tôi có nhiều thời kỳ chạy ráo riết săn đuổi tình yêu (dù tình yêu tôi là đường tên bắn đi từ khả năng một xạ thủ tồi tệ) săn đuổi hạnh phúc (dù hạnh phúc tôi chỉ vài giọt sương chắt mót trên lá cành)

Ban mai trời thổi gió
Nỗi tự kiêu tôi chính là nỗi tự kiêu của giọt sương sắp tan nên đời sống bấp bênh tự thấy mình cao quí bởi phút giây hấp hối lê thê

Thôi thì tất cả những người tình
Nhận dùm chút thỉnh nguyện
Hãy cùng nhau một lần
Nhìn tôi là vĩnh cửu

Trúc đào

Trời nào đã tạnh cơn mưa
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn
Nhà người tôi quyết không sang
Thù người tôi những đêm nằm nghiến răng
Quên người - nhất quyết tôi quên
Mà sao gặp lại còn kiên nhẫn chào

Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Mùa thu lá rụng êm đềm
Như cô với cậu cười duyên dại khờ
Bởi vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy là... ngơ ngẩn nhìn
Thế rồi trăng sáng lung linh
Em mười sáu tuổi giận hờn vu vơ
Sang năm mười bảy không ngờ
Tình tôi nít nhỏ ngồi mơ cũng thừa
Tôi mười bảy tuổi buồn chưa
Đầu niên học mới dầm mưa cả ngày

Chiều nay ngang cổng nhà ai
Nhủ lòng tôi chỉ nhìn cây trúc đào
Nhưng mà không hiểu vì sao
Gặp người xưa lại nhìn nhau mỉm cười?

Vài đoạn viết ở Đinh Tiên Hoàng

Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Ta oặn mình trong những khổ tâm riêng
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Đời buồn hiu như lá rụng, ban đêm

Chiều đã kêu chiều bằng tiếng gió
Lòng ta u uất cũng kêu nhau

Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Nụ cười nào báo hiệu cơn đau
Nụ cười nào chỉ là hơi thở mệt
Của một thằng mạt gọng, rán, phong lưu
Nụ cười nào phát âm từ đáy ngực
Đã gần như những tiếng ho khan

Chiều đã kêu chiều bằng tiếng gió
Trong ta đêm xuống rất bạo tàn

Mưa với nắng dẫu chung trời, chung đất
Mà quanh năm bắt buộc tránh nhau hoài
Ta với người bắt buộc, phải chia hai
Làm sao em biết trời đau đớn
Làm sao em lớn bằng ta lớn
Để chung cùng công việc: đứng than thân
Để chung cùng rõ nghĩa thêm, hơn
Phía nào khác của biến từ "chóng mặt"

Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Áo cơm hành bủn rủn thiên tài
Học thói người xưa ta cạo đầu bán tóc
Chưa đủ tặng em nửa chiếc áo dài

Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Ta với đời, thực sự chẳng nương nhau
Ta với đời, tất nhiên thua cuộc
Vì áo cơm là những ngọn lao

Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Mỗi nụ tình ẩn chứa một loài sâu
Và, khi em thấm nhuần ê ẩm
Ta sợ tài ta đã rũ nhầu

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...