Monday, December 7, 2020

Văn 8

 

KHOẢNH KHẮC RONG RÊU
 
Thơ ngậm cát sẽ trùng khơi tiếng hát
Mượn sạch dơ để gội mát tâm tư
Mỗi lời thơ dù thật thật, hư hư
Nghĩa trọn vẹn vẫn Chân Như Phật Tánh
Trong sa mạc nụ hoàng anh chớm nở
Cõi rong rêu phảng phất bóng chân thường
Trao em nhé tình yêu thương tuyệt diệu
Giữa đất trời vẳng tiếng Sám Vua Lương
Lòng bừng sáng, sáng như đôi mắt ngọc
Trời bao la mây gió cũng lạnh lùng
Ngần sương ấy đủ che đầy vũ trụ
Phút giây này là phút của thiên thu!
  
PHIỀN NÃO KẾT TRĂNG SAO
Nụ cười cõi thiên thu
Ngát thơm hương đồng nội
Thời gian không đến vội
Xoá sạch đời âm u.
Cánh lục bình chao chao
Ðường đời chút bạc màu
Tay hứng bao phiền não
Ðem vào kết trăng sao.
Đàn không dây thanh thót
Giọt cạn nước trong veo
Ngữ ngôn vô cùng tận
Không nửa lời thanh tao.
Ðừng khép lòng cát bụi
Chớ nản chí nghiêng chào
Gió mưa làm bạn pháp
Thêm giai điệu xôn xao.
Giây phút cũng ngàn năm
Sinh tử đã xa xăm
Tâm bỏ ngoài vạn dặm
Có gì chốn dư âm!

Lững lờ mây trắng đi qua

Nhịp nhàng hơi thở cũng hoà trên môi

Nụ xương rồng đã đâm chồi

Trong bùn cát bụi bồi hồi trổ hoa

Một miền đất lạ không xa

Là nơi vĩnh cữu để mà ghé chân

Sương tan đọng đã bao lần

Kết thành tượng đá để trần mình xem

Nguyên sơ tiếng khóc cũ mèm

Mà sao tuyệt tác bên triền cỏ xanh

Giữa trời én lượn vòng quanh

Hiển bày pháp tánh, tung hoành gió mưa

Hôm qua quẳng gánh thượng thừa

Ngày nay còn một chút vừa để chơi

Như Lai tạng tánh gọi mời

Đâu đâu cũng thấy rạng ngời pháp viên


NHỚ CÂU KINH CHIỀU

Chiều về mây xuống ong ong

Ðể ong phiêu bạt muôn ngàn cõi xưa

Dù cho dầm dãi nắng mưa

Hoa kia vẫn nở thượng thừa vẫn trao

Dù cho xuôi ngược phương nào

Câu kinh dâng Phật ngọt ngào diệu âm

Vui buồn uống cạn phù trầm

Xa xôi vẫn ngọt tình thâm vẫn ngào!

ÐÊM ÐÔNG TRONG NGUYÊN SƠ

Đêm gió lạnh tâm dung hoà đại cuộc

Mộng bình sanh vẫn tiếng nói nụ cười

Lòng từ hiện trong dung nghi ngôn hạnh

Vẳng đâu đây tiếng hát giữa trời xanh

Sương nhỏ giọt lần rơi vào thành trụ

Dòng thời gian không cứ ngụ nơi này

Tâm vắng lặng pháp hiện bày Thánh điển

Tiếng khổ đau nhường lối giọng Hoa Nghiêm

Chuông chùa dưới chợ thanh thoát dịu êm

Ðể nhắc nhở khách bơ vơ trần tục

Em ghé lại bờ sông bùn vẩn đục

Vớt nụ sen còn trong búp nguyên sơ!

 Thành tâm kính tặng Thiền Sư ĐạI Đức Khánh Hỷ nhân khoá tu Thiền ở Tu Viện Phật Đà, Úc Châu, tháng 06 năm 2002.

TRỒNG SEN

Lặng im ngắm ánh nắng chiều

Mà nghe lặng cả tịch liêu cõi lòng

Bước chân vẫn cứ tầng ngần

Ði về nơi chốn thiền phong một mình

Lượm chút cát, nhặt chút sình

Ðể trồng sen trắng nguyên sinh dâng đời

Cũng hay lời Bụt cao vời

Chúng sanh Phật tánh sáng ngời tâm hoa

Lá sen rụng hát Từ ca
Thành cây Thất Bảo chói loà Thánh Thiên!

GIÓ VẪN LÊN ĐƯỜNG

Từ vô thể nghe thấy đời tươi thắm
Hoa trên cành rộ nở nụ tâm không
Trong thăm thẳm sao thấy gần gũi lắm
Rực sắc vàng trực chỉ cỏi Thiền tông
Lòng dù vẫn rạt rào bao triều mến
Gió thắm sương, gió vẫn phải lên đường!

        Đê đầu cung kính, Thiện Hữu                                    

Cây khô trổ nụ
Quạ kêu, nắng tắt, trời chiều
Hoàng hôn dẫn đến tịch liêu cõi lòng
Tuyết hoa phủ trắng rừng phong
Cây khô trụi lá chờ mong Xuân về
Đông đi, xuân lại trở về
Cây khô trổ nụ chim về hót vang
Cành không có cánh hoa vàng
Một cây liễu rủ muôn ngàn sợi không. 
  THIỀN SƯ THÍCH KHÁNH HỶ ĐÁP ĐỀ.

 CÁNH NHẠN NGÀY QUA

KÍNH TẶNG THIỀN SƯ ĐẠI ĐỨC KHÁNH HỶ 
NHÂN NHẬN THƠ ĐÁP CỦA ĐẠI ĐỨC

Tiết đông giá buốc lạnh
Ngàn hoa bổng dại khờ
Nửa đời tâm vắng lặng
Bậc thành tiếng hoang sơ
Mấy mùa bao lá rụng
Đường vẫn bụi mịt mờ
Gió xuân se ấm lại
Tay viết một vần thơ
Chim có hồi mơ mộng
Lưu dấu chốn rừng già
Ôi sao đời lồng lộng
Như cánh nhạn ngày qua!

   Tháng 06 năm 2002
  Thiện Hữu.

VIẾT TIẾP THEO
 KHÚC CA AN LẠC TẠI TRẦN GIAN

 

Ngày tỉnh lặng, quì bên hồ tỉnh thức

Nghe dạt dào nô nức tiếng thông reo

Hoa người giao cảm trong veo niềm thanh thản

 Bóng vô dư nâng vạn đoá hoa vàng

 Nhẹ nhàng!

Dâu bể trái ngang bắt giàn cho ánh đạo vàng xuất hiện

 Rong rêu in dấu nụ cỏ xanh nung nấu buổI đăng trình

Thông reo lách tách khắc tâm vào tiếng kệ lờI kinh

Đây ngọc chảy tung mình trong nước động

 Lặng sóng!

 

Hạnh phúc có từ hơi thở vào ra

Như nhật nguyệt có từ trờI đất

Hạnh phúc có từ tốI tâm tỉnh giấc

Như sông Tiền mang đắp cõi phù sa

Thiết tha!

  Tháng 06 năm 2002

         By Thiện Hữu 

ĐÊM TRĂNG TRUNG THU

Trung Thu em đến chùa
Ngắm trăng dung ngôn hạnh
Hân hoan tâm thạnh lạc
Toả rực nền trời xanh
Lữa bập bùng chiếu sáng
Đốt tan bao não phiền
Em an nhiên vui vẻ
Sống trong cảnh Thần tiên 
Tung tăng em ca hát
Lòng thanh thản nô đùa
Tâm chân như sống động
Không bợn niệm hơn thua
Trên tay đèn rực rở
Ánh trăng sáng nhiệm mầu
Có gì đẹp hơn thế
Tuổi thơ trong đêm thâu
Ta vui trong thanh vắng
Tình thân hữu thêm gần
Các em là sao sáng
Soi thấu nẻo trần gian
Ô trăng sáng Trung Thu
Ô ngày Rằm tháng tám
Như nhiên và lắng đọng
Dẹp tan đời lầm than
Trong giây phút lặng yên
Tâm em bổng tịnh thiền
Tham sân đều tan biến
Theo vọng tưởng đảo điên
Dòng thời gian tên bay
Trăng hạnh-đức hiển bày
Thênh thang miền đất rộng
Trăng Anh Nhi- Như Lai
Tâm trăng bình lặng lắng
Hiển hiện từng phút giây
Rõ ràng và trôi chảy
Hạnh phút là nơi đây
Cho dù đời đắn cay
Và thay đổi, đổi thay
Em vẫn nhớ đêm này
Không phai nhạt tàn phai
Từng niệm chớ buông lung
Ánh trăng sáng vô cùng
Tình thiêng liêng tuyệt đẹp
Chỉ một niềm vui chung!!

 THƯƠNG TẶNG EM CHÁNH TÂM
Em bé nhỏ tỉ ti

Đang chập chửng bước đi
Bên dòng tay anh chị
 Những dịu ngọt, mân mi
 
Chị là nguồn sống động
Là hơi ấm mặn nồng
Em biết ơn vô hạn
Tấm lòng chị mênh mông 
Em như cánh cò bay
Từ vòng tay Cha, Mẹ
Từ tuổi thơ tấm bé
Anh, chị luôn chở che
 
Chị dạy em học hành
Mai sau sẽ nên danh
Giữa cuộc đời nắng gắt
Có chị lòng tươi xanh
 
Ngọt ngào chị thương yêu
Thấm sâu dáng diễm kiều
Em vững lòng bước đến
Dù chân cò liêu xiêu
Tuổi trẻ em dễ thương
Như đoá hoa ngát hương
Trinh thành và chung thuỷ
Đâu đây chút vấn vươn
 
Chị cho em niềm tin
Trao em những nghĩa tình
Kệ kinh lời Phật dạy
Để em thoát vô minh

Mai sau lớn thành người
Em nhớ mãi nụ cười
Chánh Tâm và Phật tử
Sum vầy tại nơi đây!!
Chùa Phật Đà, Úc Châu, 2002

BỤI MƯA CUỘC ĐỜI

Tâm vắng lặng nhẹ nhàng hôn chiếc lá
Lượm phân dơ làm trầm ngát ươm mình
Tâm định thiền vào tận cõi vô minh
Để thấy rõ nguyên sinh mầu nhiệm qúa
Anh vững bước trên con đường sỏi đá
Bụi trần gian ôi đẹp quá em ơi
Không ngữ ngôn, không nói hết một lời
Chính bụi phấn làm gấm hoa tuyệt diệu
Mưa trút hạt vào tận miền Linh Chiếu
Vẫn ngọt ngào, vẫn tinh thể trắng phêu
Dẫu trăm năm vẫn nhắn nhủ một điều
Hạt mưa đó là Kim cang kỳ diệu!

HÔN CÕI CHÂN KHÔNG

Bước bước lòng em cứ bước
Ra vào trong cõi thiên lao
Bước bước dòng đời xuôi ngược
Vẫn đầy như áng trăng sao.
Buổi chiều tình dâng vô thể
Long lanh trường tại tâm này
Nhánh cây phủ đầy dương thế
Ngọt ngào trào mật Tào Khê.
Em quỳ hôn lên cát bụi
Tìm xem có ánh hoa cương
Em quỳ nâng niu sỏi đá
Ôi sao dào dạt tinh tường
Em quỳ hôn lên thành trụ
Phủ đầy bóng của thiên lương!

ÚC CHÂU, 2002. THÍCH THIỆN HỮU

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...