Monday, December 7, 2020

Văn 6

 

Mùa phấp phỏng rót tràn li giã biệt

 

Tôi đi trên miền thương yêu ngào ngạt
Của thời gian nhuốm những mái ngói vàng
Đưa tay hứng một trời buông đầy nắng
Dịu dàng thương chút bình lặng hồn tôi
Cất vào tim những kỉ niệm một thời
Tôi âu yếm để dành sau gặm nhấm

 Bước chân buồn trên những nỗi chờ mong
Đôi mắt biếc nhìn cuộc đời tẻ nhạt.
Gió vờn lên mái tóc huyền xơ xác,
Em cô đơn trong lối mộng tình thơ .

Dịu dàng ơi! Vén một làn tóc mỏng
Mấy sợi vàng trước gió phất phơ bay
Cái nắng hanh phơi rạc dáng ai gầy
Đương nheo mắt cười giòn tan trong vắt

Mùa thu ơi xin phủ khắp mái trường
Những màu yêu cho tim nàng rung động

Ba mươi năm thầy làm lính chiến trường
Trở lại lớp cho kịp ngày khai giảng
Bao chuyện buồn, chuyện vui, ngày dĩ vãng
Để lại dấu chân tròn trên cát bụi hôm nay
Ba mươi năm thắp ngọn lửa mê say
Thầy dìu dắt mầm xanh
Dưới khoảng trời khói lửa
Mặc đạn - mặc bom - mặc đất trời nghiêng ngửa
Dưới chiến hào từng sóng chữ bay lên
Ba mươi năm
Máu chảy lại về tim
Thầy tìm lại cho mình niềm hạnh phúc
Với vết chân tròn thầy lại quên khó nhọc
Để vang mãi hôm nay
Tiếng nói 1 tâm hồn
Dấu chân tròn giữa bụi phấn bay bay
Cho hôm qua, hôm nay
Và ngày mai tươi sáng
Cho tình yêu mãi còn nơi bục giảng
Dấu chân tròn trong hơi thở trái tim em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Còn điều chi em mải miết đi tìm ?

Trong tấm gương của tôi
Hạt sương giấu mình sau chiếc lá
Trong tấm gương của người ấy
Có bao giờ tôi là chiếc răng khểnh
Giấu mình sau cánh môi kia ?

Có đoàn người đi về phía trước
Áo vàng bay lấp lánh ánh ngời
Có đoàn người chưa bao giờ lui bước
Bình thản băng qua ghềnh thác núi đồi.
Có đoàn người từ chuyến hành hương không dứt
Nối đời mình với tất cả con tim
Nối đời mình với tất cả bình sinh
Vào nhịp thở đã vươn thành ngọn lửa.
Ngọn lửa ngút ngút cao lời hiệu triệu
Của Như Lai Từ Phụ muôn đời
Của con đường cách mệnh thiên thu
Một lần để không bao giờ còn khổ.
Một lần để sắt son lòng như thạch
Nở hồng hoa tươi thắm mắt sen xanh
Màu trời đó để ngàn sương hớt hải
Xuống li ti là dựng vội con đường

Cửa thiền mở cổng mây trôi
Rừng thiền tỏa ngát hương trời vô ngôn

Mỏng như sợi khói lên trời
Lời như tiếng vọng bên đời ban sơ
Trang kinh hóa một dòng thơ
Vỡ tung mạch lạnh hững hờ chiêm bao

Vút cao theo với ngàn sao
Nở tươi từng cánh tinh cầu trong đêm
Tâm bình đẳng, trí như nhiên
Mười phương Phật quốc, một miền cỏ hoa

Chân như thấm giọt lệ vàng trang kinh

Mở tung hư ảo ý tình
Mở tung huyễn tướng hiện hình chân thân
Dòng sầu là một dòng tâm
Trôi trên cồn bãi trầm luân giãi dầu

Chẳng từ đâu để về đâu
Chiếc thân ảo hóa bể dâu bao tuồng
Vàng hoa ngọn tóc trổ hường
Trên nhành lá thắm cuối đường sông mê

Đứng trên đỉnh lộng sương khuya
Sáng ra phơi áo bên kia dòng đời
Vào ra bao cuộc đổi dời
Đến đi như ngọn nước xuôi chân cầu

Mặt trời về lại lặng thinh
Sáng trên tuyệt đỉnh ảo hình ảo thân
Mở rương ngọc gấm vàng trâm
Dòng hương rơi rớt nửa cung lặng chìm

Ô hay, trăng vẫn như nhiên
Ngàn thu soi nước hồ in một vầng
Ô hay, búp lá sen vàng
Chưa dừng hương ngát thiên đàng trời không

Giọt sương hiện tướng tuyệt vời
Hóa thân suối nước cam lồ trên tay
Lá nào chẳng phải nhành tây
Cành dương đâu chẳng phải dây mướp vàng

Hư không mở cửa đạo tràng
Tâm kinh là nước trường giang đượm nhuần
Chẳng riêng mà cũng chẳng chung
Tay ôm ba cõi vào lòng chân tâm

Sợi mây đem kết võng nằm
Câu thơ làm chiếc khung tằm kéo chơi
Tơ bay phủ núi che đồi
Vào trong nhân thế sáng ngời ánh dương

Tay hoa búp trổ nụ hường
Kết trên tà áo vô thường tặng nhau
Rồi mai bể rộng núi cao
Rồi mai dưới vũng trên hào cũng kinh 

Rạng ngời tự thể âm thanh
Rỗng rang như cọng sen xanh trong đầm

Sợi mây đem kết võng nằm
Câu thơ làm chiếc khung tằm kéo chơi
Tai nghe tiếng gió ru hời
Về trong cây lá thuyết lời kinh hoa

Dặm ngàn bãi vắng cồn xa
Hóa ra đất thánh trăng ngà ngà lay

Phật thân hiện giữa cõi nầy
Trang kinh vô tướng tuôn đầy lòng thơ
Năm vòng mũ ngọc xa xưa
Về bên luống đất nắng mưa giãi dầu

Chắp tay biết gởi về đâu
Đất nào chẳng hiện hạt châu di đà

Hạc xưa ngủ cội hoàng hoa
Về chơi ngang núi mặc tà dương bay
Như cơn mộng trở giấc mai
Biến thân huyễn tướng trên dây đàn buồn

Ngủ quên trên chiếc sao ngời
Sớm mai về lại giữa trời thiên thanh
Rồi mai thơ hóa thành kinh
Rồi mai áo hạc kết hình đài hoa
Cảnh nào khác cảnh trong mơ
Người nào rồi cũng đôi bờ hợp tan
Đất nào chẳng phải đạo tràng
Lời nào chẳng phải lời vàng thuyết kinh

Lặng im trên đỉnh âm thanh
Vỡ tung tầng biếc hiện hình Phật thân
Tâm về an trụ hư không
Dòng kinh thấm đất trổ hồng chân thân

Dấu xưa mỗi bước mỗi dừng
Mưa sa tóc rối mưa lồng trong mơ
Hai tay ôm nửa dòng thơ
Qua cầu rớt lại bên bờ nước xanh

Mai về cởi áo tử sinh
Vắt trên ngọn trúc đầu ghành mà chơi
Trẻ thơ khúc khích miệng cười
Tơ bay trắng sợi mây trời tháng ngâu

Hương trầm gởi khói về đâu
Quyển kinh làm chiếc thuyền câu qua dòng

Chèo trên bể khổ hư không
 Chèo qua ba cõi tâm đồng vô biên
Chèo về tắm suối trăng thiêng
Chèo lên đỉnh thượng xuống miền hà hoa

Tay ngời biếc nhánh sao sa
Đem về nơi cõi ta bà tặng nhau
Hóa thành hạt ngọc thuở nào
Giấu trong chéo áo chiêm bao những ngày

Uyên nguyên tự thuở sơ khai
Rừng xanh cây lá phô bày tự nhiên
Suối reo câu hát non thiền
Trăng treo một chiếc hài tiên trên ngàn (5)

Tâm không vỗ cánh niết bàn
Trí không về hỏi đạo tràng cũng không
Ý từ thấm diệu mênh mông
Về trong muôn pháp trổ bông cúc vàng

Tánh không chính thực đạo tràng
Trổ trên dâu bể hạt vàng như lai
Vầng nhật nguyệt, sợi tóc mai
Hiện thân vô tướng, dấu hài cũng không

Về trên đỉnh biếc non bồng
Hóa thân làm cánh nhạn hồng trời tây
Rồi mai vẫn bụi cát bay
Rồi mai vũ trụ vẫn tày bể dâu

Người về lại đỉnh hoa ngâu
Long lanh giọt nước mắt màu ánh dương
Thương con nước rẽ muôn đường
Bao giờ về lại cội nguồn thác xưa

Bàn tay sấp ngữa tỉnh mê
Ôm sao cho trọn lời thề hôm qua 
Thôi thì trả lá trả hoa
Thả dòng thơ nguyện nở ra bồ đề’

Rơi thành sợi khói trầm thiêng
Nhập làn sương mỏng đọng trên cánh tình
Hiện thân tâm hạnh ngàn xanh
Thấm dòng mực tím vòng quanh đóa sầu

Đại Bàng vỗ cánh đêm sao
Vút bay rớt lại một câu kinh vàng
Về qua cõi mộng thênh thang
Trên đôi cánh rộng tỏa ngàn đóa sao

Ngàn sau núi vẫn một màu
Riêng chung đất rộng trời cao mấy tầng
Vỡ tung huyễn cảnh huyễn thân
Chuỗi cười vọng lại nghe chừng chơi vơi

Mũi tên bay vút mặt trời
Cắm trên đỉnh lộng rạng ngời thái hư
Núi hoa mở hội chân như
Hẹn nhau một cuộc hẹn từ tâm không

Vườn nhà thu cúc đơm bông
Mời nhau ươm sợi cỏ hồng trên sương
Trăng ngà rót chén quỳnh tương
Hóa ra dòng kệ chân thường bay lên.

lang thang dọc cửa sông khuya
tâm hồn Đất nước hiện về như mơ
suốt ngày ngây dại sững sờ
dòng sông bỗng hóa dòng thơ chiều này
(không có gì tan mất đâu
thấy trong gỗ mục nguyên màu chồi tươi
bàn tay in dấu vào đời                              
cho nghìn xưa sống với người nghìn sau) 
vẫn lồng lộng ánh trăng thanh
nụ cười ưu ái, ngời xanh dáng tùng
thương sao trang giấy chập chùng
thương dòng mực chảy lạnh nguồn xưa sau
Biết đời mình rong rêu
 Thì ngại gì mưa nắng
 Biết nẻo về tang trắng
 Ngại gì bàn tay không.
 
 Đứng trước ngọn gió đông
 Cười cành hoa năm cũ
 Đôi khi mình du thủ
 Để thấy mình mênh mông.
Nay mượn thân cát bụi
 Sống trọn kiếp phù du
 Bước ngang bờ hư thực
 Ca lên lời thiên thu.

Một lần đi không nhập cuộc bao giờ.

Hạt bụi lại về với hư vô
Tiếc thương chi còn lại nấm mồ
Trên vai nhật nguyệt không còn nặng
Tháng Tư về tôi chấp nguyện Nam Mô.

dde^m nay pho^' bie^?n tro+`i trong qua'

vu~ tru. bao la tra?i lu.a va`ng

ai ddem tra(ng mo^.ng treo dda^`u gio'

dde^? so'ng vo^ ti`nh xo^ bo'ng tan ...

ngu+o+`i co' tha? ma^y cao

theo chie^`u, to^i lo^.ng gio'

ngu+o+`i co' co`n ddu+'ng ddo'
to^i co`n nu+?a chie^m bao
ha`nh tri`nh qua pho^' xu+a
nghe tie^'ng buo^`n cu?a tuo^?i
theo gio.ng ho` mu+a bu.i
cu?a tro+`i co`n hu+o+ng ddu+a
ngu+o+`i co' tha? ma('t cha`o
hay vo+~ bu`ng co^? ti'ch
co`n ddo^i tay co^ ti.ch
nhen nhu'm ho^`n lao ddao
ngu+o+`i co' ho^m nho+' ve^`
qua ro^`i co+n so'ng nhe.
tie^'ng tru'c vang khe khe~
go.i nhau trong tru+a he`
ngu+o+`i co' ve^` cho^'n na`o
sao mu+a reo vo^.i va~
hay ngu+o+`i, va^`ng tra(ng tha?
to^i la.i ngo'ng tro+`i cao
bước rất nhẹ trên từng nỗi nhớ
một khoảng trời riêng đã xa xôi...
Những ký ức ấy lại trở về vẹn nguyên,
những nhớ thương cứ len lén bước qua hồn
khi bất chợt bạn nghe một câu hát.
Ngày học cuối, buồn đến ngác ngơ
La.i mo^.t chie^`u na('ng ddo? me. o+i
Con la.i ha't ca^u ddo+.i cho+` thu?a tru+o+'c
Mu+o+`i chi'n tuo^?i du+o+'i ca^n ca^`u va^~n nu+o+'c
Ca'nh chuo^`n bay tha('p ddo? nhu+~ng trie^`n so^ng

Hoa mở đài gian nhạc mở cung
Ðài hoa cung nhạc phấn hương tung
Bỗng đâu nhạc khép hoa gãy cánh
Nhìn xuống trang thơ lửa bập bùng.

Chiều thênh thang nghe lá đổi thay màu

Anh có thấy Đông đang về từng bước

Câu thơ ướt nước

Và lời ru sao quá mênh mang

Lá cứ xoáy tròn trong mắt biếc lang thang
Xạc xào hát trên một vùng thương nhớ

Nốt nhạc nào rạn vỡ

Rớt vào tim âm thầm

Tiềm thức của em có một giọng hát trầm

Chiều đông cũ về nghiêng nghiêng góc phố 


Ta vẫn nuôi nhiều mầm độ lượng
Chờ giữa đêm nào nở đóa hương,( nở đóa sen cõi Di Đà ).
 

Người trở lại bước chân đầy mưa bão

Trên vai gầy hiu hắt mảnh trăng côi

Trong khóe mắt một trời thu vời vợi

Trên môi cười hạt tuyết lạnh ngàn khơi


Đất run rẩy đau niềm đau lữ thứ

Mây không trôi vì sông núi ngỡ ngàng

Mưa không đến ngại nắng vàng ướt áo

Nghe chiều tàn khe khẻ khúc tình ca:


''Đừng vội gởi chút tình không còn lại

Cho bàn tay băng giá của vô tình

Chút tình thôi nhưng là một trời thơ

Và nắng ấm bao mùa Xuân bất diệt

Người lầm lủi trên đường đời biền biệt

Thơ không lời cho trăng rụng đầu non

Đời lạnh lùng nên năm tháng héo hon

Bước mòn mỏi nên trần gian huyễn mộng''


Người hãy rộng vòng tay ôm nắng ấm

Đón tình nồng gió mới của ngày xuân

Cho mắt người thôi xa vắng bâng khuâng

Vỡ hạt tuyết trên môi cười lạnh lẽo


Vườn hoa cũ nắng xuân vừa qua đó

Cội mai xưa hoa nở đoá muộn màng

Gió nào về thoang thoảng một mùi lan

Lay cành liễu làm trăng ngàn giao động

Chỉ là dòng sông trôi lênh đênh
Thong dong vô định một hành trình
Vỗ ghềnh vỗ núi nghêu ngao hát
Vạn cổ ân tình thiên thu kinh

Mưa nắng đã quen ngày tháng mới
Thịt xương mất dấu thể thân xưa
Có tôi ngồi giữa dòng không sắc
Ngùi ngậm bóng sầu chẳng thốt thưa

Sấp ngửa bàn tay xanh xám khói
Ngược xuôi lời lẽ thực hư đời
Có tôi ngồi giữa dòng sinh diệt
Khinh khoái điệu sầu ca thảnh thơi

Sách trời huyễn tượng phù điêu lặng
Thư nhân hoang hoải điệu ma côi
Ba vạn sáu nghìn ngày thỏng lệch
Hồng sen nở nhẹ phía hiên đời...

Đêm về gục mặt vào mưa
Nghe phù trầm tiếng dạ thưa lăn dài

còn gì sau cuộc phù vân
lệ tình em ướt đẫm phần mộ tôi
dẫu có không một chút tình
biết ai là bóng là hình của ai
có tôi trong nỗi đau người
có người trong nỗi ngậm ngùi đời tôi
tôi tìm tôi trọn một đời
cái tôi tro bụi luân hồi nhân sinh
đến từ sâu thẳm vô minh
trở về từ cỏi vô hình vô ngôn
giọt máu nầy rơi xuống mấy ngàn năm
còn đỏ mãi cả một trời oan nghiệt
máu và thơ giữa muôn vòng sinh diệt
tôi và em giữa hư thực hoang đường
thì sá gì một chút bụi trần gian
không ngồi lại cùng tôi trong khoảnh khắc
xin ngồi lại cho tôi nhìn rõ mặt
em là ai mà xuôi ngược giữa đời tôi
gió tai ương thổi bạc kiếp con người
chén oan nghiệt vỡ tràn dòng rượu đắng
ba trăm năm nữa – bây giờ
giọt đàn vỡ xuống đôi bờ có – không.

Ta lại về thăm tháp Cánh Tiên
Long lanh nắng xuống, bóng sương chìm
Cánh chim nào động trời hoang dã
Mà chiều Bình Định gió như im ?
Bây giờ qua một bến sông
Quê hương về lại nắng hồng đường thôn
Anh về níu bóng hoàng hôn
Em về tìm nhặt tuổi hồn nhiên xưa .
Xuân đã về chưa Hà Nội ơi ?
Ta về lồng lộng gió lưng trời
Sông Hồng bỗng đỏ như ngày ấy
Nửa dường nhung nhớ,nửa xa xôi .

ngu+o+`i co' tha? ma^y cao

theo chie^`u, to^i lo^.ng gio'

ngu+o+`i co' co`n ddu+'ng ddo'

to^i co`n nu+?a chie^m bao

ha`nh tri`nh qua pho^' xu+a

nghe tie^'ng buo^`n cu?a tuo^?i

theo gio.ng ho` mu+a bu.i

cu?a tro+`i co`n hu+o+ng ddu+a

ngu+o+`i co' tha? ma('t cha`o

hay vo+~ bu`ng co^? ti'ch

co`n ddo^i tay co^ ti.ch

nhen nhu'm ho^`n lao ddao

ngu+o+`i co' ho^m nho+' ve^`

qua ro^`i co+n so'ng nhe.

tie^'ng tru'c vang khe khe~

go.i nhau trong tru+a he`

ngu+o+`i co' ve^` cho^'n na`o

sao mu+a reo vo^.i va~

hay ngu+o+`i, va^`ng tra(ng tha?

to^i la.i ngo'ng tro+`i cao

== Em xỏa tóc bước lên ngôi thần tượng—Đôi bàn chân còn lấp lánh sương đêm – Môi ướp mật ong, tóc đẫm men rừng – Tà áo mỏng dệt bằng hương dị thảo – tuổi sa mạc thêm bao la mộng ảo – nên cát nhàu trên nếp trán hoang vu – Ta mải mê tìm diễm tuyệt cho thơ – Chợt ngây ngất với màu trăng bạch ngọc

Chiều xưa ơi bóng người nghiêng dáng nắng – Ngày xanh trôi không tiếc nỗi mong chờ  Tóc ai thơm nắng hạ xưa – Con ve ngày ấy giọng chưa gợn sầu – Anh về đâu, hạ về đâu – Thềm hoa ngày cũ phượng đau mấy mùa

Thưa cùng với bóng tà dương
Tôi người lạc bước giữa đường nhân gian
Tạ ơn một kiếp trầm hoàn
Cho tôi thấy được muôn vàn khổ vui
Niềm chung xin gởi lại người
Niềm riêng chừ thả mây chiều bay đi
Trăm năm nắng chợt mưa thì
Lối về hư ảo còn gì cho nhau
Ngồi nghe biển hẹn ngàn dâu
Bờ rêu xanh phủ trắng màu thời gian
Đi-về giữa nhịp ly tan
Khói mây nhân ảnh lấp tràn ước mong
Ngày mai sóng nước xuôi dòng
Lời thơ nhỏ lệ giữa lòng tịch liêu.

Trăng mơ về ngủ cuối đồi
Dế rêu rao hát ngọt lời ngày xưa
Ta ngồi vá mảnh hồn mưa
Nghe khung trời vỡ mấy mùa lang thang.

Ta là gì gữa muôn trùng mộng huyễn?

Ta hoá thân cuộc lữ
Em trổi khúc tình si
Vút qua cung dậy thì
Ôm ghì. Ừ! Số phận.

Không đề

Vần thơ vừa trọn nốt
Thời gian đã ố vàng
Con kiến gặm từng chữ
Tình thư, ừ! Sang trang.

Nửa nốt yêu trần gian
Nửa nốt hoá thiên đàng
Lung linh ru tình khúc
Hoa tràn kiếp lang thang

Lang thang chốn giang hồ
Cỏ ngậm sương hương đêm
Thảo hài nên cuộc mộng
Vạn dặm, lệ bên thềm.

Tương lại. Hiện tại. Ta là ai? Tại sao hiện hữu như giọt sương chợt khấp kiếp người. Mang mang tiền lộ. Một thuở long đong... Cuộc tồn sinh lận đận. Mây trắng ẩn non ngàn.

Em có nhớ ngày xưa mình lận đận
Cõi phù sinh phiêu bạt đến điêu linh.

kiếp người qua một nếp thời gian.   Những gì đã qua, bao nhiêu là kỷ niệm; giờ chỉ cánh nhạn trời không  Cây tùng sương tuyết nghìn năm nhật nguyệt chiếu; còn ta, rủ hình theo chuyện không hay.

Nếu như, cuộc đời nầy không có hạt buồn vừa rụng thì hạt vui đâu hoá kiếp phong trần. Hạt buồn, gió muôn phương thổi lại, tụ thành dấu lặng trên phím đàn; để rồi cung bậc hoà âm vang lên, sợi buồn lại về cùng mười phương mây nước.

“Nửa câu tiếp dẫn vừa rơi
Thầy về cõi Tịnh hương trời lung linh”

Thuyền ngược bến không của Thầy Tuệ Sỹ; người xưa cũng ra đi, ra đi cũng từ những sân ga nhưng không giới hạn ở những ga tàu mà xuất phát từ mọi bến bờ. Không lệ thuộc xuất phát từ đâu, song đều chung nỗi niềm ra đi    Con đường đã được khai quang, chỉ còn đợi con người dấn thân vào cuộc lữ.

"Giấy trắng lưu hồn người cô lữ
Kết thành hương in dấu cuộc rong chơi
"

Trong cuộc chơi sanh - tử, ai thả hồn theo năm tháng đầy vơi? Ai lưu dấu chân trần trên cát bỏng trong cõi sa mạc hoang vu mộng mị? Câu trả lời là dấu chấm than đậm nét phong trần, thẫm đậm sương đêm, mịt mù sương khói ngàn năm du thủ.

Dòng thời gian trôi chảy bất tận, mọi kỷ vật không đáp ứng được thị hiếu con người dần dần chìm vào bụi trần quên lãng thời gian, trôi vào quỹ đạo quá khứ quy ước. Tuy nhiên, nó vẫn tồn tại như nó từng tồn tại, vẫn có mặt giữa cuộc đời in dấu ấn nguyên sơ, soi tỏ kiếp người mộng ảo.

Khi ánh nhật bừng dậy trên đỉnh Cô liêu, xua đi sương khói mênh mang; lữ khách rũ lớp bụi thời gian đeo bám trên vạt áo phai màu năm tháng, và những con sóng bạc trường giang trổi dậy, cuốn phăng mọi sự ô uế của cuộc đời, mở ra những dòng thơ mới, dệt nên cuộc lữ mênh mông.

Ai đã từng bôn tẩu trên cuộc trình để tìm lại cánh bạch mai đã khuất, cố níu lại một chút gì mộng mơ đã vụt mất của kiếp làm người; và ai đã lênh đênh để đeo đuổi một tương lai xa vời ở cõi hoang đàng mông lung thăm thẳm, hy vọng ánh nắng vàng le lói chốn xa xăm.

Ta lênh đênh như cánh nhạn theo bước chân em trong từng phút hiện tại để nắm bắt, lưu giữ một nét đẹp phôi pha đang lưu hiện giữa nền trời cổ độ, phiêu lạc chốn phồn hoa đô hội “ngựa xe như nước, áo quần như nêm".

"Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương
" (3)

Rốt cùng ta được gì, ngoài đôi chân trần rát bỏng? Tay vẫn hoàn không. Đôi mắt đẫm sâu niềm khắc khoải, hồn trôi dạt theo con nước lênh đênh, bồng bềnh trong cuộc tử – sinh. Tấm thân tàn lê mình trong gió sớm mùa xuân kiêu kì của dòng xanh.

Ai có nghe chăng? Một linh hồn đương trổi khúc. Đàn dương cầm ai đợi lúc chia phôi. Niềm lưu lạc gảy lên rồi. Dìm trong cõi mộng cực hồi cung mê...Thật ê chề cho kẻ lữ khách, mãi quên mình theo sóng bạc trường giang, đâu lữ thứ muôn trùng?, đâu vong giả giả vong? và đâu là quê hương đích thực?; “vĩnh vi lãng đãng phong trần khách. Nhật viễn gia hương vạn lý trình"; (4) lênh đênh như chàng mộng mị, phiêu bồng mong lưu ảnh giữa hư không.

Nỗi ray rức ấy thẩm thấu thân tâm chàng nghệ sĩ trong cuộc ruỗi rong đến điêu linh mà chưa hề nắm được chút hơi gió trong lành của mùa xuân đô hội. Ngày lại qua ngày lùi dần vào bóng tối nhân sinh:

"Ma đưa lối quỷ dẫn đường
Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi
"

Ngày kia, trong cuộc chiêm nghiệm về linh ảnh của mình, chàng kịch sĩ kiệt sức thu mình trên đỉnh Cô phong. “Những lúc tâm hồn ta tuột dốc đến điểm tận cùng sâu thẳm của vực sâu thì đó cũng là điểm cao nhất của sự vương đến.". Nó trổi dậy như ca khúc tình yêu thơ mộng. Nó trổi liên miên trong từng khoảnh khắc, trong từng sát na của thì gian và không gian sinh diệt.

Thời gian xưa hiện về như dòng thác đổ, một thuở Kiều Trần Như, người anh cả đang lang thang trong cuộc lữ, muốn tìm bóng dáng ngày xưa. Bản lai diện mục. Đâu? Ở đâu?

Những năm tháng trôi nỗi bồng bềnh trong cuộc đời, lênh đênh như cánh hạc phiêu du, đâu là nguồn cội? đâu là bến đổ? Phương nao trời lạ hương cánh đồng hoang. Trầm mình trong rừng sâu, khí thiêng nước độc, khổ hạnh thanh sơn cùng cốc, một hạt mè nuôi thân tứ đại; bao nhiêu phương pháp có thể nghĩ được là có thể thực tập. Khổ hạnh ép xác; buông lung thoả mãn các dục. Rốt cùng chân lý nằm đâu giữa đất trời bao la, mênh mông, không một gợn mây đầu hạ hay cuối thu; không một chút ánh sáng le lói cuối chân trời mộng và thực. Mọi sự truy tầm dường như bước vào ngõ cụt, bế tắt.

Một thoáng gió thu mời gọi, mây trắng bàng bạc vây quanh. Tiếng rống trầm hùng của Sư tử chúa vang vọng giữa núi đồi cô tịch. Mọi trói buộc bị chặt dứt. Nào ngã ái, ngã mạn, ngã si và ngã kiến, tan nát như bụi bặm, biến mất giữa hư không. Khổ – Tập – Diệt – Đạo, chân lý bao trùm vũ trụ, gói gọn tất cả mà cũng có mặt trong cái nhỏ nhất của thế gian. Mọi phạm trù triết học Đông – Tây cũng không ngoài khuôn khổ ấy. Tiếng kêu của con nhái ở trời Tây đánh động cánh bướm đang ngủ vùi trên cành non của lá ở trời Đông. Con bướm trở mình, bay đi làm chao nghiêng cả bầu trời sinh – diệt.

"Ta cúi xuống nhặt dấu chân trên cỏ
Thấy tiền thân sương ướt áo chưa khô"
(6)

"Em ơi dừng lại nghe sông trạo
Khúc hát ngàn xưa ngút muôn trùng
Bây chừ bao kẻ theo con sóng
Cứ mãi quanh năm vỗ chập chùng
" (10)

Mái tam quan dội tiếng chuông chiều
Mẹ lên chùa dâng hương ngày hội
Nhành mẫu đơn ai vừa đánh gãy
Tượng Phật bà nghìn mắt nghìn tay
áo dài nâu thắt vạt, đổi vai
Tay mẹ chắp như đài hoa ngọc bút
Nghìn tay Phật ngọc ngà óng chuốt
Toả như vầng ánh nắng mặt trời.

Trên đài sen ngàn mắt sáng ngời
Đều tụ lại trong ánh nhìn của mẹ
  Mẹ và Phật bên nhau lặng lẽ
Những bàn tay nói với bàn tay.

Phải, nghìn tay này là của mẹ đây
Tay cấy lúa nên những mùa xanh biếc 
Tay bồng con ru hời tha thiết
Con lớn lên trong êm ấm vòng tay.

Nghìn tay này là của mẹ đây 
Công việc một đời, mẹ làm xong tất cả 
Những ngón đẹp như búp cây thon nhỏ 
Một đời dầm trong đất, một đời.

Phép nhiệm màu từ đấy mẹ ơi!
Tay Phật tạc theo hình tay mẹ
Mẹ và Phật bên nhau lặng lẽ
Những bàn tay nói với bàn tay...

PHƯƠNG DU
Vô Tích Sự

Thuận tay hái đóa mây trời
Chân qua những núi Suối đồi qua chân
Phương du bước thả sương ngần
Vịn vai tứ đại Tay choàng Hư không.

HỘI CHÙA
Phạm Kim Nhung

Chênh chao Dăm hạt nắng Xuân
Hành hương Lớp lớp chen chân Cửa thiền
Chùa nhà mở Hội tháng Giêng
Nửa hong sợi rét Nửa nghiêng gió mùa
Ngân nga Chuông vọng hiên chùa
Câu kinh khoan nhặt Giữa bờ thanh âm
Ngọc lan Thơm lựng từ tâm
Người xưa đây Chốn Quan Âm Phật Bà
Tam quan Lữ khách đường xa
Vai gầy tràng hạt Chùa nhà cậy trông
Cửa thiền Sắc sắc không không
Ăn mày cửa Phật Cầu mong phước lành...

 

 

 

 

 





 

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...