Friday, December 4, 2020

Văn Chương 3

 Nguyễn Đức Phú Thọ

VỌNG ĐÊM  

chiếc lá nhẹ xoay trên mặt đường
Đêm - mang những vì sao

Rắc vào lòng phố
Hơi thở im im
Mắt cỏ im im
Trên nền nhạc rối bời
Của một mùa đã từng rất cũ
Với triền tóc nâu
Nhìn về phía con đường lấm bụi
Trông ngóng điều chi
Sao chẳng nói thành lời?
Mơ hồ điểm rơi
Đã gõ nhịp cuối cùng
Tiếng vọng của yêu thương
Xin trả về tủi hờn lũ dế
Một lần

Soi vào chùm sương mỏng
Tôi nằm nghe tiếng dế khua từng lớp cỏ
Nghìn giai điệu nhảy múa
Em gái nhỏ
Từng chiếc lá xoay vào đêm thao thức
Phím đồng hồ
Khẽ cúi mình
Đêm gầy mắt trong.

MẮC NỢ PHÙ SA

Người già quanh tôi luôn hoài niệm về những cánh đồng
Dẫu hạt lúa trả công họ bằng đời người nước mắt
Lũ quét qua đêm sáng ngày tay trắng
Buổi gió sương ghìm nén niềm vui.
Cha tôi Trùi trũi ngực trần
Manh áo mỏng bốn mùa không kết nút
Từng giọt thời gian…
Bao giọt thời gian rắc mùa lên tóc?
Luống cày đi lấp bóng bàn chân
Những mặc cảm chữ nghĩa neo vào giấc mơ con trẻ.
Tôi cúi xuống Nơi gót chân tím bầm rịn rơi dáng mẹ
Râm ran nhịp trầm trứng nước Âu Cơ
Tôi bắt gặp Những người đàn bà quẩn quanh
Nhìn ngóng sao trời đếm đong lụt hạn
Thuyền duyên neo không kịp chọn bến đời.
Đã bao lần Tôi quỳ trước bãi mộ hoang phủ dày đặc cỏ
Trước những tiền nhân khai sáng đất đai gieo trồng giống má
Trước những phận người chưa lần hưởng trái sinh thành
Đã lấp vùi thân thể mình vào cát.
Cánh cò chở ước mơ chưa rạng
Bão đời làm chống chếnh câu thơ
Đêm đỏ mắt phù sa nhói mình mắc nợ…

Trăng mùa hạ

        (Cho N.)

Dưới ánh trăng mùa hạ
Em soi bầu ngực vào gương, nước sông chảy theo đêm lênh láng,
hương cau trôi ngằn ngặt trước thềm
Mẹ bảo: Nhúm cau như nhúm ngực, trai làng chẳng biết cau thơm
Cha lên phố mẹ mòn trông tháng ngày đằng đẳng…

Dưới ánh trăng mùa hạ Đom đóm về thắp lửa ven sông,
hoa dâm bụt thắp đèn lồng trước cửa
Đêm đồng nội, thắp một cơn mưa nhỏ
Những gái quê tắm mùa hạ chưa chồng Đuổi theo trăng
Trăng tan vào mênh mông...

Đốm sáng

Không dưng bỗng dừng lại chốn này
con đường đất những mắt lửa nhập nhòe mùi cỏ đêm ngây dại 
ngước nhìn lên bao cành lá ngủ mơ u uẩn
vầng trăng chìm giữa nhạt nhòa
gió len lỏi rền rĩ trong muôn tán lá
đêm lạ lùng nghiêng
những đứa trẻ, túa ra từ đêm
chúng chạy nhảy thành một vòng tròn
chúng chạy nhảy xuyên qua đám cỏ
đôi mắt sâu như những ngọn gió chúng nhìn tôi 
những đứa trẻ không được chào đời trên bãi đất nhô lên lạnh lẽo
trên gương mặt héo
trên đoạn đường về đến nghĩa trang
chúng hóa thành những đốm sáng lang thang 

Đêm cuối năm

Từ ban công nhìn mưa lất phất bay, 
lại nhớ Đà Lạt đêm ấy
bốn đứa, nhắm mắt xuống xe
Đà Lạt bỗng rợp trời gió lạnh
ba giờ sáng, vài đám mưa se thắt
bốn đứa, hai áo bông to mù
chạy như bay nói cười rúc rích
chẳng khác gì một lũ điên 
sáng hé mắt ra, Đà Lạt cuối năm gió lạnh
lại co rúc trong chăn ngái ngủ
có đứa, xoa tay mình nói:
- ngủ chút thôi nghen
chạy quanh đồi chè,
chạy xuống vườn dâu
chiều lên, thả trắng đầu, mưa khói tối đêm này, ở thác
trên mấy tảng đá to chân ướt rêu bám
nó nhìn mình - mình nhìn nó
bốn mắt im lặng nhìn nhau. trong đêm,
sự tinh khiết như chảy thành dòng
những vũng nước phả hơi sương mát lạnh 
có đứa nói: tụi bây có thấy không?
cảnh này, đẹp muốn khóc

Mùa hạ

                      (Cho D.)

Như sống lại trên ngọn đồi quá khứ
và hôm nay ký ức làm gió chiều xao động
thức dậy từ buổi mai gọi mời
loài chim nọ vừa tỉa tót những chiếc lông bé nhỏ rồi bay
biển hồ nghi dấu chân ngày
sóng va đập gót chân ướt đẫm mơ màng và ấm
thời gian nắng thắp ký ức, ngả nghiêng trên đám lá vàng
khi tất cả lặng im sau những ngọn đồi
in khóe mắt vệt cánh chim bay mỏi mùa hạ,
đồi xưa vẽ chân trời không tuổi
thả về xanh bầy chim nhỏ tập bay

Phố mùa về 

Chờ ai bằng ánh mắt
thấy mùa xưa xa dần 
trên phím cầm vừa rụng
một nốt buồn bâng khuâng
theo nhau về lối nhỏ
hương xưa những cánh hoa 
ngọc lan nơi đầu ngõ
giữ chút tình phố xa 
gió vờn trên mái lạnh
mưa nghiêng, bóng lắt lay 
tình yêu và số phận
xanh những đường chỉ tay
ru nhau vào đêm vắng 
nỗi nhớ ngàn gió mây
tình xưa là phố nhỏ 
thoảng mùa về, lá bay…

Bông cúc đỏ

ở nơi này không có vui
em chỉ biết nhìn ta thật khẽ
buồn như đám sương mù
buồn như chiều, đã cũ chưa đi
một niềm tin như bông cúc đỏ
cánh đồng mùa thu tràn ngập chân trời
trên tận cùng những điều lãng mạn
sẽ lại trở về nơi mặt đất đau thương
em đừng khóc dẫu bàn chân đủ vừa buổi mệt
dẫu bàn tay chờ đợi mỏi rời
dẫu bình yên không là một điều gì cả
em đừng khóc hãy tin vào sỏi đá
hãy ngước nhìn về phía ban mai
ở nơi này ta đã sống rất dài thế kỷ cô đơn
nỗi đời quẩn chật những thời gian đánh mất
em đừng khóc vì còn ta ở đó
cuối cánh đồng, và bông cúc đỏ niềm tin

CÀ PHÊ THÁNG BA

Cà phê nhé một chiều không hẹn trước
Tháng Ba em nở một nụ cười
Đừng đi nhé bởi điều không hẹn trước
Thế thôi mà ta chỉ muốn em vui!
Cà phê đắng, cà phê vô cùng đắng
Hớp môi sương cho khuây khỏa chút buồn
Tình ta đấy toàn mưa và nắng
Thoáng nắng gầy lại thoáng mưa suông
Cà phê chỉ… cà phê, và thế
Đón đưa em suốt những buổi chiều
Màu hoa cũng tàn sau mùa gió
Thương cánh hoa giờ tan tác tim rêu...

DỰ CẢM
Tháng Tư vàng nắng đẹp

Quán cà phê vẫn hẹn
Mở những con đường trong tim
Mang về giấc mơ những tin nhắn
Dường như người sợ ta buồn?
Hay ta không biết mình buồn
Có thể…Không muốn đặt cược
Vì biết mình sẽ thua
Vì những điều gì, không rõ
Người chỉ nói về sách
Ta chỉ nói về sách
Nhưng sách là gì
Khi trái tim dần chai sạn?
Kết thúc buồn mở ra trước mắt
Rảo quanh những con đường
Bằng nỗi cô đơn buổi chiều im lặng
Một tháng Tư tuổi trẻ
Những người yêu nhau
Hoang mang mà nồng nàn
Bình yên mà trống vắng
Rồi sẽ đến lúc
Chỉ mình ta thinh lặng
Dường như tháng năm đã mài mòn
Và cứ thế lòng người hoài lo sợ
Về một vết thương
Chưa thành hình
Đã đau.

SÔNG
              (cho H.)

Không chọn cho mình kiếp sống quanh co
bao lối rẽ sông vẫn xuôi về biển
gió dập sóng dồi, mong manh vẫn tím
lục bình nghiêng nghiêng trổ hoa

không chọn cho mình phận sống nhạt nhòa
đứa trẻ từ sông mang giấc mơ về phố
năm tháng gieo neo, biển người chìm nổi
sông đến sông đi là cũng trở về

biển dẫu xa xôi, biển vẫn gần kề
sông không chảy làm sao biết sóng
sông không chảy làm sao dài rộng
hỡi mênh mang đồng vọng kiếp người

chọn sống như sông, đứa trẻ mỉm cười.

VIẾT CHO MÙA
                                (Cho N.)
Những ngón tay đan khóc mùa đông mới chớm

Em ngang qua thành phố ướt vai mềm
Rũ xuống cỏ non một màu lá buốt
Vút bay lên từng nhịp đệm tiếng chim

Những hanh hao cuối mùa xoe mắt tròn ngơ ngác

Gió rụng ngoài hiên bông cúc úa vai gầy
Đêm lững thững dắt bóng về thăm phố
Chưa trọn đường mà giọt sương đã bay

Thương con dế khóc chuyện tình dang dở

Xoay tiếng ghi-ta rớt nhịp phía muôn trùng
Thôi hát nữa những nhập nhòa xưa cũ
Ngân theo mùa từng nhịp nhịp chuông rung…

CÂU CHUYỆN MÙA ĐÔNG
Chẳng còn gì bất ngờ

mùa đông lại đến từ phía sau
vồi vội những câu chuyện không đầu không cuối
hàng cây ven đường trơ tóc xõa

nụ cười nhàu nhĩ buổi sáng
giọng nói khô gầy buổi sáng
cà phê đắng môi hôn
thoáng cái choàng vai cúc áo hờ hững lệch
chong chóng tình yêu nhớ gió bỗng xoay vù
mùa đông gốc bàng thành thiếu phụ
rứt xuống mặt người nghìn chiếc lá cô đơn
thành phố buồn tênh
bài hát cũng buồn tênh… yêu nhau mùa đông…… xa nhau mùa đông…
anh chẳng biết làm sao để nói về những ký ức mùa đông
đi qua thơ anh bằng nỗi nhớ không đầu không cuối

VỠ
Gió tước hết những chiếc lá bạc màu

Mùa xanh trả về im lặng
Vườn đêm qua một cơn mưa lắng
Hạt chồi tách hương
Dòng sông rẽ đôi những cung đường
Cỏ ri ri tiếng dế
Giọt nắng đầu tiên đã vỡ
Trên mắt người ngủ mê.

VƯỜN XUÂN
Những ô cửa
 rót đầy bóng tối,
sớm mai xanh, rờn mượt phía khu vườn mưa cút bắt
giọt sương lăn trên lá,
tay xòe ra còn một vệt hương
không là nắng, không là mây, trong suốt
gió vô tư, cỏ biếc xanh rì
khe khẽ nở, một bông cúc dại
màu váy hoa, mũ trắng, tinh khôi
khu vườn nhỏ, ngẩn ngơ từng cánh bướm
nốt chân vui, cười nói rất thầm
bài hát cũ, tan vào đêm ánh sáng
bước em về, ngàn hoa cúc ghé thăm

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...