DƯỚI BÓNG U MINH
Cành
rơi nắng vàng tắt thở
Trần gian gò đống xanh xao
Hư vô giật mình mắt mở
Trong sương gà gáy quê nào.
Bàng hoàng sông ngưng tiếng hát
Cô đơn xuôi một dòng sầu
Đôi bờ cỏ thơm lạnh ngát
Về đâu viễn xứ trăng thâu.
Tôi đứng bên cầu lá rũ
Thân trần giọt máu sơ sinh
Tay run níu hồn vãng sự
Khóc cười rợn bóng u minh.
Nhìn
chi dưới bóng tiêu điều
Mùa đi tấm tức bên triều tháng năm
Mù sương đất Trích căm căm
Mưa! mưa! cố quận giọt tầm tã rơi
Còn ai đốt lửa bên đời
Cho tôi gửi gắm một lời cuối xa.
Như
bể cả từng làn chới với
Sóng ngàn tay đòi vói hư không
Ngàn tay buông bắt phiêu bồng
Ném phăng tất mệnh đèo bòng thiên thâu
Thương người đi bước nhầu trên cõi
Lạnh máu me mơ lối hồng hoang
Nâng niu kiếm gãy xương tàn
Cọ bia tìm bóng đá vàng khôn nguôi.
Học
hành còn buổi hôm nay
Lòng thơ xin phổ khúc này nữa thôi
Dâng hường cho má cho môi
Thêm xanh cho mắt nửa vời trăng lên
Dưới kia mùa phượng vang rền
Là thôi, thôi thế ai đền đáp ai
Người đi ngả nón nghiêng vai
Người về thương một nhớ hai vội vàng
Áo bay ! ký ức khôn hàn
Còn vang hương sắc trên giàn biển dâu.
Gió
xua bóng nắng về ngàn
Tổ chiều con nhện giăng tràn mối tơ
Run run nhánh gãy mơ hồ
Bước chân thiên cổ đáy mồ âm vang.
Phút
giây hờ hững bước chân qua
Sắc rũa màu trôi dưới thảo hoa
Giọt máu vi ti từng thoáng rụng
Mảnh hồn thoi thóp lửa, mù sa
Mang mang trời đất gót điêu linh
Chờ đợi? nào a ! bóng chính mình
Ai kẻ xưa qua giờ kín mộ
Ai người sau đến mãi chưa sinh
Còn chi ta hỡi giữa vô biên
Núi lở sông bồi cuộc thế nghiêng
Suốt xứ hư vô niềm tĩnh mịch
Trời xanh mây trắng bóng uy nghiêm.
Một
con ốc chết trên cồn vắng
Xác tuyết nghìn thu lạnh bể khơi.
Ai
ngồi với mắt thu xa
Với mây nếp sách hương tà áo trinh
- Ồ em, ly biệt trường đình
Năm năm liễu quán còn xanh giọng chào.
Ô
kìa Nắng tắt ngang sông
Bờ thu gió nổi Mờ rung cây cành
Nao nao sóng lá khuynh thành
Dưới sương vun nấm mồ xanh Má hồng.
TĨNH DẠ
Ngày trôi Hồng rụng
Tím lá mù hoa
Tro tàn ải lạnh
Ngập ngừng sương sa
Không gian lặng lẽ
Dựng cõi vô thường
Núi se tóc tuyết
Đất dậy trùng dương
Bóng mây xa triệng
Phương trời cố hương
Luân hồi chuông động
Chim kêu đoạn trường
Ơi ơi tĩnh dạ
Nghi ngút sầu ca
Đời tối đơm hoa
Rạng đông nỗi chết
Dòng sông chảy xiết
Thân phận hình hài
Gửi gắm tàn phai
Ai nữa còn ai
Ngươi đợi gì ai
Trong trăng ngươi ngắm
Trong gió ngươi cười
Cô liêu hạt móc
Ngươi nằm thảnh thơi
PHIÊU
BỒNG DƯỚI TRĂNG
Ngày đi hồng rụng vội vàng
Trời cao lớp lớp tro tàn phới sương
Tìm chi dưới cõi vô thường
Nghiêng tai cổ tháp miên trường lắng trông
Về đâu hỡi một giống giòng
Tiếng viên gạch vỡ phiêu bồng dưới trăng.
NƯỚC
ĐỤC BỤI TRONG
Em về ngại nước e sông
Còn ai bế lục nâng hồng đếm đo
Chút ghi từ buổi tan đò
Đành thôi nước đục khôn dò bụi trong.
VIỄN
LY
Tôi về châu quận sương thâu
Nẻo xuôi cố thổ vang màu viễn phương
Theo chân nức nở máu hường
Lênh đênh khói sóng con đường hắt hiu
Tay nào đón đỡ nâng niu
Mắt nào ấm lạnh chắt chiu lệ chào
Hồn xưa bặt dấu chiêm bao
Bơ vơ phế tích nghẹn ngào sử thơm
Tiếng gà vỡ máu chiều hôm
Chập chờn nhân thế mồ ôm kín trời
Mình tôi, tôi đứng trên đời
Có ai tương biệt đây lời viễn ly.
Những
người thân tôi đã đi về đâu
Đi trong nắng xuân hay trong mưa sầu
Đi giữa tịch nhiên hay đời bão động
Đi mãi đi hoài lăn lóc canh thâu.
Những bạn bè tôi giờ đi phương nào
Thầm tính những gì mà bước xôn xao
Tìm lại tiếng ca trong lòng đã tắt
Hay gọi hận thù dựng cõi binh đao.
Những người yêu tôi giờ đi phương nào
Hạnh phúc vuông tròn hay có gầy hao
Một mảnh hồn đầy khoảnh nào để ngõ
Len lén đi về bóng cũ chiêm bao.
Những người thân tôi đã đi về đâu
Có đi về nguồn mà bước thiên thâu
Tìm được quê hương mảnh trời gượng níu
Hay đã yên nằm thao thức mồ sâu.
Lê
thê gió nổi thu phần
Quê hương khuất bóng phong trần bước ai
Về đâu ? hải giác thiên nhai
Dấu chân Từ Thức u hoài xưa sau.
Vâng!
tôi quả chẳng quyền hiện hữu
Tôi hiện thân như sự tình cờ
Như mây đầu núi lửng lờ
Như cây nắng hạ như bờ sóng đông
Nỗi hạnh phúc phiêu bồng bé nhỏ
Cuộc đời tôi mọc tỏa âm u
Từng phen hồi vọng mịt mù
Lắng nghe ngoài tiếng vi vu đất trời
Với tôi, em đúng người phối ngẫu
Em cần tôi hiện thể chính mình
Điêu linh lẫn bóng thanh bình
Tôi xin bái vật rập mình hóa thân
Em biểu tượng tôi làm phương tiện
Em chiếm xâm đối diện đời tôi
Trong tôi em ngủ em chơi
Tôi là vang bóng cuộc đời của em
Em khó thở tôi liền hô hấp
Em đói cơm tôi nhập tiệc đời
Cho nhau từng giọt ngọt bùi
Nghe thân mục nát ngậm ngùi chợt xuân
Tôi nhìn tôi mịt mùng xa lạ
Ơi nhành khô ánh bủa sương trời
Em tay giải thoát tuyệt vời
Xác xưa hồn mới tôi rời khỏi tôi.
Thu
vang dưới đóa hồng tàn
Thu đi trên chiếc lá vàng run cây
Núi sương rung cánh nguyệt đầy
Sông nằm chết sững lỡ ngày nước xuôi
Đất cao trời thấp ngậm ngùi
Thương con mây lạc giữa đồi lạnh cây
Bên thềm mắt lệ che tay
Còn ai trên những lối này mai sau.
Nghiêng
hồn vũ trụ trên vai
Một trời đông muộn ngủ dài trong cây
Làn sương kiếm loáng ngang mày
Ô kìa bươm bướm bay đầy không gian.
Cành
khô lộng ánh sương mù
Bốn con thú lạ nhìn thu gọi đàn
Chân ru mỏ chạm gió ngàn
Tuyết rơi nắng sớm hương tràn sóng khuya.
MỘT
NƠI NÀO ĐÓ
Anh đi giữa đất trời
Như bóng quế hồn ma
Cả bốn bề sấm nổi
Khắp chùa miễu không nhà.
Anh mon men đến người
Con người trương kiếm kích
Anh ngược xuôi tìm đời
Cuộc đời tung xiềng xích.
Đi giữa canh canh dài
Đi giữa ngày ngày lụn
Đi giữa hoa hoa rụng
Đi giữa nắng nắng phai.
Anh giận trời sỉ vả
Nhưng tay vẫn vói trời
Anh hận đời rủa sả
Nhưng chân vẫn đến đời.
Bởi anh còn con tim
Mang khao khát vô bờ
Một cuộc đời trái chín
Những ngày tháng đơn sơ.
Bởi anh yêu đất trời
Vì mưa gió sụt sùi
Bởi anh yêu con người
Vì hận thù tức tưởi.
Bởi vì em em ơi
Ôi tình yêu nhiệm mầu
Sống một lần lần cuối
Yêu một lần lần đầu.
Thôi cuộc đời hiện hữu
Chai đá đến vô tình
Có nơi nào em hỡi
Xin chắp cánh đăng trình.
Xin đưa anh đến đó
Một nơi nào tự do
Kẻ thù quen cười nụ
Cầm thú biết hoan ca.
Một nơi có điện thờ
Hồn em anh dựng tượng
Một nơi đầy mộng thơ
Tình anh em chiêm ngưỡng.
Một phương trời uyên mặc
Một tình yêu đại dương
Anh trên đường phúc trạch
Làm giọt nước hồi hương.
Đêm
nay trăng lạnh chìm sau núi
Một bóng tre nghiêng mãi cuối trời.
(*) : Bài thơ gặp được giữa mộng thấy mình đang cầu cơ. Và từ đó suốt hai mươi năm mãi tư lự băn khoăn chẳng rõ câu thơ trên là của mình hay chính lời của ai.
THUYỀN
CỨ TRÔI DÀI
Ba đào bể động hoàng hôn
Xoáy sâu cõi trước kinh hồn trải giăng
Phía sau vạn đại sơn băng
Bóng chân cuồng nộ phăng phăng hỗn trình
Con thuyền thương tích điêu linh
Bến bờ thôi đã bập bềnh sương vây
Nào cơn tra sát lá bay
Trăm năm hưởng thụ đắng cay lạ đời
Tay toan chắn gió khung trời
Dang chân lấp kín rã rời khuôn nan
Nước, cơm dự trữ hàng hàng
Trong đêm nhấm nháp mơ màng tương lai
Giữa khi thuyền cứ trôi dài
Trăm năm một cõi trần ai vực chìm.
MUÔN
CHIỀU
Đất bay trời dựng mù sương
Trời bay đất thở nụ hường lên cây
Cội bay nắng trổ ngang mày
Lá bay nhành vẫn tròn quay muôn chiều.
Cầm
gương soi tóc ngậm ngùi
Tóc rằng tóc bạc đời vui tận đời
Bốn bề réo gọi má môi
Phất phơ nghìn gái lũng đồi bốc hương
Ném gương xốc áo lên đường
Ngẩn ngơ tóc bạc nghe dường tóc xanh.
Trời
làm gió rét mưa sa
Mùa trôi trong cõi thu già mãi mê
Câu thề gắn bó sơn khê
Dưới sương đồng vọng màu lê thê chìm
Đời thôi chim lạc xa miền
Em cây cố quận mọc triền trăng thâu
Vời trông ngát nụ hương mầu
Đong đưa cành biếc võng sâu ai nằm
Sao đành vui thú xa xăm
Tình theo lá rụng đã cầm phôi pha
Người đi nắng xế giang hà
Có nghe thương nhớ miền xa vội vàng
Em còn đôi nhánh thơm đang
Giăng hương cũng đủ mơ màng tổ yêu
Một mai gốc đổ tay rìu
Tìm nhau sắc cỏ tiêu điều mộ sương.
ĐÊM THÁNH
Mắt thủy tinh sao lạnh lùng thượng đế
Ô! mắt em... ta nghìn thuở vô hình
Lời nguyện gẫm mang mang màu dâu bể
Giữa đất trời ta đánh mất tâm linh.
(Nietzsche)
Một con đường trôi dài
Vượt môi trường hiện tại
Từ thiên thu quá khứ
Phóng mình đến tương lai
Đường đi lên mãi mãi
Đường trở lại mịt mùng
Giữa sát na hiện tại
Chưa ai bước đến cùng
Mọi vật từng vượt qua
Từ con đường trở ngược
Mọi sự đang xảy ra
Đều đã hằng hoàn tất
Trên con đường dằng dặc
Vĩnh viễn trong quy hồi
Tương lai ta đón bắt
Chỉ phóng nghiệm mà thôi.
Ai
treo nắng xế bờ tre
Ngày qua con quốc gọi hè đứt hơi
Ai gieo sương bóng đầy trời
Ngày nay con quốc tuyệt lời huyết ca
Đàn
anh đó dẫu hững hờ chẳng nắn
Tay để buồn em cứ bứt dây chơi
Bàn học kia nếu khách chẳng nơi ngồi
Thương sách tặng xin vứt bừa xuống đất
Anh hạnh phúc trong ba đào kỷ vật
Mang hồn si dưới hoa kiếm tay yêu
Xin trăm năm cho tròn giấc tổ chiều
Anh sợ lắm những bình minh giục giã
Ngày theo ngày ghi tin yêu tàn tạ
Cuộc tồn sinh đối mặt ngắm cô đơn
Tự diệt bừng cơn xoáy lốc kinh hồn
Xua nhân loại vào trận tiền hỗn độn
Anh chích bóng ôm gia tài chạy trốn
(gia tài anh ? mớ thân phận lưu ly !)
Nhưng cuộc đời đâu còn chốn mà đi
Anh riêng một xứ em, ôi con đường vọng tưởng
Cánh thư tím mây giăng tràn tám hướng
Hàng chữ xinh chim động cánh mười phương
Tiếng hát truyền băng ngôn ngữ thiên đường
Tấm nhan sắc nổi khung trời hải đảo
Châu quận ấy của trăng xanh và dị thảo
Anh trầm mình trong ve vuốt trùng dương
Cõi ngoài kia dù tang tóc khôn lường
Xứ nghìn-lẻ em huy hoàng mộng triệu
Tình yêu ơ ! sợi tơ trời ảo diệu
Em vườn thu, anh chiếc lá vèo thu.
Long
lanh giọt nắng nghiêng soi
Nghiêng đông đông thắm nghiêng đoài đoài xanh
Mắt em rạng ánh đa tình
Hồn tôi lũng tối cam đành tuyết dâng.
NÓI
CƯỜI THẤT THANH
Một năm nữa đến rồi sao
Bạn bè tưởng nhớ chiêm bao suối đèo
Người về động biếc trăng treo
Người ra biển thẳm buông chèo sóng vai
Lũng sâu ai bước miệt mài
Mồ hoang ai kẻ nằm dài với thu
Mùa xuân vắng tiếng xa người
Mình tôi đối bóng nói cười thất thanh.
(NIKOS KAZANTZAKI)
Như dã thú tôi một mình ẩn núp
Trong góc hang và chờ đợi phiên mình
Miền cõi em những bóng hình phủ phục
Bỗng bổ nhoài trơ hài cốt điêu linh.
Giờ gọi tên! kìa lời đâu nhiếp dẫn
Cánh đơm chân tôi hối hả xưng hô
Em khỏa thân giữa hai bờ cỏ rạng
Con suối xinh dòng nước chảy thờ ơ.
Bóng hạnh phúc tôi nghiêng mình đối diện
Giữa dòng trôi ôi ẩn hiện dung nhan
Một nhành rong, viên cuội mòn tê điếng
Mặc tàn phai dưới ve vuốt tay nàng.
Tôi cúi xuống và thẩn thờ trố mắt
Uống lấy em uống vội cả hồn mình
Uống em mãi nghe xương kêu răng rắc
Dưới chân quỳ hố thẳm chợt lung linh.
MUÔN
TRÙNG
Bãi khuya nối đuốc soi còng
Bước đưa như sóng áo bồng như mây
Người ơi nán phút cầm tay
Ngày mai ai đó ta đây muôn trùng
MẢNH TRỜI CUỐI CÙNG
Lên xe đưa tiển em đi
Trong đêm làm cuộc phân ly não nề
Gió mưa xin kín đường về
Cho nhau dài phút vai kề bên vai
Tóc em hương mộng liêu trai
Trăm khu rừng biếc miệt mài gió xuân
Tôi mang thương tích đầy thân
Làm con thú sẩy quàng chân cõi miền
Lăn mình nhung cỏ đồi tiên
Nghiêng vai suối đổ nguyên truyền vọng âm
Giấc say giữa khối hương trầm
Vầng trăng dật lạc nghìn năm bệ hầu
Về đâu em cứ về đâu
Xe đi xe cứ dãi dầu cõi hoang
Thế thân mặc cứ thăng trầm
Hồn tôi vĩnh cửu sanh cầm bóng em.
Hôm
Mai hai đóa ngồi kề
Thương nhau từ thuở mẹ về với cha
Sao rua chín cái nằm xa
Nhớ nhau từ thuở phôi pha cuộc tình
Qua sông ngửa nón trông đình
Nhớ ai ai nhớ thương mình nhớ ai...
Trời
mê đất trổ sương mù
Đất mê trời dựng đồi thu mây nằm
Thương cây đóa nở hương rằm
Nhớ cành lá bước thâu năm trong chiều.
DÒNG TRÔI SINH HÓA NÃO NÙNG
Ngày đi rồi lại ngày sang
Tiếng xanh bóng sẩm vội vàng phân ly
Gió đông buốt cánh xuân thì
Lựu se máu hạ liễu gầy vóc thu
Dòng sông mây nổi xa mù
Nhọc nhằn con nước phù du vơi đầy
Ly từ thuở mới cầm tay
Biệt từ sơ ngộ ngắm ngày nôi đưa
Tìm chi đăm đắm gọi thưa
Gửi gì xác rữa nắng mưa tổ trùng
Dòng trôi hư hóa não nùng
Tam sinh bi kịch hãi hùng hiện thân.
-Đoạn
Trường Tân Thanh-
Dạo quanh thành lũy tuyệt vời
Bước vang vĩnh thể bước ngời hư vô
Ân cần ngôn điệu đổ xô
Một thiên bạc mệnh ỡm ờ hồng nhan
Âm ba kinh thán khôn hàn
Lưới tung phù thủy trói quàng nhân sinh
Ra về gắn bó đinh ninh
Lời-quê-chép-nhặt... chút tình góp vui! ?
ĐÀN KHUYA
Đàn khuya từng giọt châu sa
Kìa em áo tuyết đâu mà ghé thăm
Về đây em gối em nằm
Nghe anh năm ngón âm thầm máu rây
Một phen mây nước lìa tay
Bực cung quen thói đắng cay lỡ rồi
Lệ sầu ngăn lại em ơi
Cho anh phổ trọn mảnh đời lá bay
Này đây khúc "Một Bàn Tay"
Này đây nửa bản "Xuân Thì" dở dang
Điệu buồn "Sa Mạc", "Tao Đàn"
"Thương Ai", "Bến Ngự Đêm Tàn" hỡi em
Lòng đang chín khúc say mềm
Một giây bỗng dứt đường chim sững sờ
Giật mình đâu bóng người thơ
Vườn khuya con nhện thẫn thờ dệt trăng.
Tờ
mây võng dệt tay chiều
Một ngôi cổ lão đìu hiu chốn ngồi
Tiếng ca trầm thống đầy vơi
Lung linh ngấn tích phương trời thánh vong.
MỘT
TIẾNG CƯỜI TO
Ta vẫn chờ đây vẫn đợi đây
Nhìn ngươi đăm đắm suốt đêm ngày
Ngươi như con trốt lừng trong nắng
Như bước mùa đi dưới cỏ cây.
Ngươi cười trong tiếng trẻ tu oa
Ngươi hát kèn đưa giữa đám ma
Kẻ thức ngươi lùa chân đẫm máu
Người mơ ngươi dựng giấc phôi pha.
Trắng tay sờ soạng xương chồng núi
Hồng nụ môi đơm lửa ngút nhà
Ngươi dõi ngươi tìm trơ mắt tía
Con trùng tấc cỏ cũng oan gia.
Đời có là chi? mỗi xót xa
Phù du, Bành Tổ vẫn tiêu ma
Lại đây, Định Mệnh ! ta chờ sẵn
Một tiếng cười to giữa chúng ta.
ÔI
ĐƯỜNG TRĂNG XA
Tơ dứt cành hương
Nhện giăng thổn thức
Đá ngủ bên đường
Cuối sương bức rức.
Ôi thềm trăng rộng
Ôi đường trăng xa
Phương nào đá mộng
Quê nào nhện qua.
CẮN TRÁI
Đứng lên thôi chớ ngại ngùng
Này rung bước twiyst điệu chùng boston
Tay thân rắn váy đuôi công
Ngực ran cháy lửa chân bồng ngất sương
Cắn răng trái vỡ môi hường
Ngày mai cắp sách nõn nường vóc em.
NGẬM
NGÙI TRỞ CƠN
Dặn hoài, lòng cứ chẳng nghe
Cứ đi về phía bốn bề mưa nghiêng
Thương cây kiếm rỉ sầu miên
Giận hờn xương trắng cố viên không nằm
Xót hồn gạch nát trăm năm
Chôn chân cổ tháp khôn cầm phế hưng
Đời trơ thạch tượng lạnh lùng
Đăm đăm môi mắt vân mòng sinh ca
Xót từ chân bước, bước ra
Thương từ chân bước, bước xa cõi người
Dặm sương lá đổ sụt sùi
Thâu canh đá ngủ ngậm ngùi trở cơn.
Một
cành củi vang
Trăng tà vỡ máu
Thương lá muộn màng
Về đâu nương náu.
ÁO GẤM
CHOÀNG TANG
Ngọc cốt về đâu giữa thể môn
Đường trưa khép nép bóng âm hồn
Trập trùng quỷ mỵ tung mồ dậy
Áo gấm choàng tang khóc Thế Tôn.
Dưới
trời sâu ta sóng soài bổ ngửa
Giữa giá băng chân cánh động côn trùng
Cõi đời xa khóm thiên hà rậy lửa
Sao đi về trên dòng biếc thu rung.
Con sông lặng chợt vỗ về tiếng hát
Gió miên man hoa lá khúc hòa thanh
Em đứng đó... Ô ! ngày xưa thơm ngát
Vào tàn phai làn quạ rắn sao đành.
Thân mục nát nghe nửa vời bỡ ngỡ
Máu đầy môi và rên xiết đầy hồn
Em xa quá ôi tay nào nâng đỡ
Mộng se màn kìa chốn cũ ai hôn.
Công
lao bồi đắp hý trường
Máu xương rơi rụng ven đường cỏ hoa
Oan khiên lớp lớp giang hà
Bên bờ thiên cổ đợi và khóc nhau.
Ngủ
vùi cây rớt máu xanh
Con trăng nhai lá trên cành nín hơi
Bóng răng loang loáng đầy trời
Rùng mình mặt đất trổ đời huyết
hoa.
Một
mai tôi sẽ qua đời
Dòng sông vẫn trắng khung trời vẫn xanh
Chim kêu mùa trổ bông cành
Ngày vui thiếu nữ long lanh môi cười
Quê nào xe nhịp đầm khơi
Nắm xương huyệt lạnh ai lời nhắn nhe
Dấu xưa ai dẫm khôn dè
Chốn xưa người vẫn hội hè tháng năm
Đời trôi biền biệt thăng trầm
Một viên sỏi ném chìm tăm giữa dòng...
Tam sinh họa có vân mòng
Làm thân đá ngủ trong lòng trăng thâu.
Ngày
chiều gà lạnh lên cây
Vịt xao bóng nước sâu bầy tổ hoa
Thưa em tơ biếc một tòa
Tôi xin trú xứ gọi là nguyên xuân.
Cuộn
tròn tơ máu vô minh
Kiếm toan một nhát tan tành ảo chân
Bỗng nghe tiếng dậy tuyệt phần
Nhân duyên quá mộng lục trần quá xinh
Nét môi chát vị khuynh thành
Lệ vàng còn hẹn chén xanh còn mời
Quá quan ! kiếm rụng bên trời
Lòng tay ngửa rộng giọt đời ví von.
No comments:
Post a Comment