Monday, December 21, 2020

Vũ Phan Long 3

 Nguyễn Mộng Giác

Ngày đứa con hoang trở về

  "Tôi đã sống mãnh liệt và đầy đủ. Sống bằng tim, bằng phổi, bằng máu, bằng lệ, bằng hồn. Tôi đã phát triển hết cả cảm giác của tình yêu. Tôi đã vui, buồn, giận hờn đến gần đứt sự sống"  (*)

   Hàn Mặc Tử đã nói như vậy về cuộc sống mình. Và tất cả cái mãnh liệt vạn đại, được truyền thẳng vào thơ, khiến mỗi chữ mỗi câu như còn dính não cân, máu huyết của người sáng tạo.
   Cho đến một trình độ nào đó, sự sống trọn vẹn đủ làm cho thơ lớn dậy. Từ ngữ trở thành ngục tù. Âm điệu trở thành phù phím. Chỉ còn có sự sống, chỉ còn có xúc cảm là quan trọng. Vì vậy không gì thú vị cho bằng tìm thấy qua thơ hình ảnh trọn vẹn của một cuộc đời.
   Không phải cuộc đời riêng của Vũ Phan Long. Thấp thoáng trong ba tập thơ được xuất bản của nhà thơ ấy, chúng ta bồi hồi thấy lại chính cuộc đời ta.
   Thủa mới lớn lên, ta thấy gì khác hơn ngoài cuộc đời xôn xao quanh đó. Tim ta hồi hộp, mắt ta bừng sáng tai nghe nhã nhạc mũi hít hương thơm. Cuộc đời là một hòa điệu giữa hy vọng và mơ ước. Sắc hồng, nắng mới, lộc non hoa nở. Vạn vật như thức dậy, tự mình cảm thấy xao động một cảm giác ngây ngất chưa bao giờ cảm thấy:
               Cánh ong trên lá rập rình
               Môi em mật ngọt nụ tình nở hoa.

   Dĩ nhiên giữa những xúc động xôn xao ấy, cũng có những khoảng trống hư vô. Trong tập thơ đầu Đìu hiu, tâm hồn Vũ Phan Long không thiếu những nét buồn. Nhưng buồn bã, thất vọng cô độc chỉ là những ngưng nghỉ của một cuộc tình dài lần lượt tiếp nối. Lời thơ nhẹ như nỗi mơ ước mới lớn. Ý thơ bay bay, dù là niềm ngây ngất hay là nỗi đìu hiu.
   Bẵng đi ba năm, chúng ta thấy Vũ Phan Long không cho in tập thơ nào nữa. Chúng ta tưởng nhà thơ ấy chỉ là một người tình hờ. Cười lên một tiếng, rồi thôi, giấu biệt nỗi đau đớn làm của riêng. Nhưng chúng ta đã lầm. Khoảng giữa năm 1971, Vũ Phan Long cho ra đời một tập thơ khác: "Dưới Bóng Ngậm Ngùi". Ta tự nhủ: Có lẽ chỉ là dư âm của một nỗi đìu hiu thuở trước. Cô đơn càng lan xa, càng tỏa rộng thì càng đưa hồn người thơ vào hoài niệm tiếc nuối. Nhưng không. Ta đã lầm. Ý thơ chuyển. Điệu thơ khác. Cả từ ngữ cũng biến thể. Cái du dương của một thuở yêu đời không còn. Trong mỗi câu của Dưới Bóng Ngậm Ngùi ta tìm thấy những ác âm. Những Hán tự rải rác đây đó trong tập thơ giống như những chướng ngại vật trên con đường đời. Như viên sỏi nhọn trên lối trăng. Như chiếc gai độc sau nụ hồng. Như cay đắng còn lại ở đáy cốc rượu:
               Lê thê gió nổi thu phần
               Quê hương khuất bóng phong trần bước ai
               Về đâu hải giác thiên nhai
               Dấu chân Từ Thức u hoài xưa sau.

   Người suốt một đời mơ những nắng mới, hương thơm, lộc non, điệu nhẹ, có thể cảm giác thấy tiếc nuối khi vừa đọc xong Đìu Hiu rồi chuyển qua Dưới Bóng Ngậm Ngùi. Nhưng các ác âm ấy báo hiệu sự chuyển hướng trong tâm hồn họ Vũ, mà cũng là sự thay đổi trong chính hồn ta. Phải đến một lúc nào đó, đột nhiên soi mặt vào gương, ta thấy mắt ta buồn, trán ta nhăn, môi ta mím lại cam chịu ê chề. Phải có một ngày nào đó ta trải qua nỗi ngẩn ngơ của Vũ:
               Cầm gương soi tóc ngậm ngùi
               Tóc rằng tóc bạc đời vui tận đời
               Bốn bề réo gọi má môi
               Phất phơ nghìn gái lũng đồi bốc hương
               Ném gương xốc áo lên đường
               Ngẩn ngơ tóc bạc nghe dường tóc xanh.

   Rồi cuộc đời trước mắt ta. Thơ chỉ còn là nỗi thống thiết, lạnh lẽo. Ta sẽ chập chờn thấy già cỗi:
               Đêm nay trăng lạnh chìm sau núi
               Một bóng tre nghiêng mãi cuối trời.

   Ta sẽ chập chờn thấy cái chết:
               Một con ốc chết trên cồn vắng
               Xác tuyết nghìn thu lạnh bể khơi.

   Ta sẽ thấy hư vô chờn vờn quanh đây, cùng khắp:
               Một cành củi vang
               Trăng tà vỡ máu
               Thương lá muộn màng
               Về đâu nương náu.
   Và ta nghĩ đến đoạn kết của tất cả phận người. Kinh nghiệm đến phút cuối, là kinh nghiệm của lão, của bệnh, của tử. Trăng lạnh, bóng tre nghiêng, chân trời cuối, cồn vắng vẻ, lạnh bể khơi... những báo trước giờ tàn của cuộc đời. Sau Dưới Bóng Ngậm Ngùi, có lẽ chỉ là hư vô.
   Nhưng một lần nữa, Vũ Phan Long làm chúng ta kinh ngạc. Nhà thơ ấy cho in tiếp thi phẩm thứ ba: Hòa Âm Cố Quận. Ta ngỡ ngàng thấy ở cuối chân trời, bên kia bể lạnh còn có một vũ trụ khác hoan lạc lạ lùng. Họ Vũ mượn lời của Herman Hesse tâm sự:
   "Tôi đã học qua thể xác và linh hồn tôi rằng: tôi cần phải phạm tội, cần phải đắm mê dục lạc, cần phải lao tâm nhọc trí kiếm tiền của, trải qua những cơn buồn nôn và xuống tận cùng hố thẳm tuyệt vọng, để mà học yêu thương cuộc đời, và không còn so sánh nó với một ảo tưởng nào về Toàn Thiện, mà trái lại để cuộc đời nguyên trạng là nó, yêu thương và vui thích được dự phần với nó".
   Ta lại gặp một "cuộc đời nguyên trạng" trong Hòa Âm Cố Quận cũng vẫn bấy nhiêu lầm lạc, nôn mửa, vỡ mộng, tội lỗi. Cũng vẫn bấy nhiêu ác âm trong lời thơ. Có lẽ lại còn nhiều ác âm khúc mắc hơn cả Dưới Bóng Ngậm Ngùi. Hán tự hết là những cô đọng cần thiết, đôi lúc hoàn toàn trở thành những chướng ngại:
               Nguồn nước lục chan hòa cỏ biếc
               Cành thanh xuân phát tiết tay hoa
               Chiêm bao cánh én la đà
               Bình minh trì ngự giữa tà huy phai.

                                               (Mùa xuân lễ hội)
   Nhưng có điều mâu thuẫn là các ác âm ấy không làm nổi bật sự thống thiết đau đớn như trước kia, mà lại tô đậm một niềm hoan lạc tràn đầy. Chính nhờ những đày đọa của cuộc đời mà họ Vũ thấy cuộc đời đáng sống:
               Ôi đất trời lòng thâm tạ rưng rưng
               Đất nhung biếc cho ngón mềm tơ biếc
               Hương trái mật cho nụ hồn ngát mật
               Trời bồng mây cho xiêm áo vờn mây
               Giữa quê hương vĩnh phúc nước non nầy
               Tay ta đấy em tựa đầu gối mộng
               Cõi ngoài kia dẫu chập chùng gió sóng
               Tổ tình yêu em yên ngủ linh hồn
               Ta yêu đời, hạt bụi cũng yêu luôn!
                                               (Con đồi vĩnh phúc)
   Nhờ mặt đất lầy lội mà thấy được sự huyền nhiệm của vũ trụ. Có gì khác nhau giữa cái tung tăng của một hạt bụi với cái bập bềnh phiêu bạt của một đời người. Và nếu chịu khó lắng nghe, ta sẽ thấy cái cuộc đời xôn xao ríu rít quanh ta: hạt bụi hòa hài, lá cây hớn hở, chim kêu ríu rít, núi sông tự tại. Vũ trụ bao bọc mơn trớn đời ta, như một người mẹ hiền:
               Nằm hôn mặt đất lệ dầm
               Nghe hồn vũ trụ hòa âm bên người.
   Lúc bấy giờ thế giới hiện ra dưới một hình thái khác. Như một Đạo sư đạt đạo, Vũ Phan Long nhìn mọi sự chan hòa hoan lạc. Những giọt rượu đời không còn nồng vị chua cay:
               Những giọt rượu thanh bình mơ ước
               Mùa hằng xuân non nước quê hương
               Ngủ vùi dưới bóng tà dương
               Máu me quên cả tư lường đớn đau.
                                                   (Chiếc ly thơm)
   Cả đến những giọt lệ cũng trở thành giọt vui:
               Giọt nước mắt im lìm bên mộ
               Đẹp vòng tay Đất Mẹ chu toàn
               Lệ sầu hòa lệ hân hoan
               Nồng tươi cõi thế rộn ràng tiếng kêu.
                                                       (Giọt nước mắt)
   Ngay cả những chuyện tạp nhạp nhất trần gian cũng trở thành những nguồn hoan lạc. Trong khi ý thơ của họ Vũ vẫn là những hệ lụy ray rứt của cuộc đời! Trong khi lời hòa Hòa Âm Cố Quận vẫn đầy những ác âm khúc mắc! Thế mới lạ lùng .
   Vang bóng sau bao nhiêu ác âm gai góc hiểm trở của ý và lời, ta thấy chan hòa một niềm vui bất tuyệt. Niềm vui của đứa con hoang trở về cố quận. Tiếng chân ngựa lóc cóc trên đường đá, vào buổi xế bóng của một đời, tự nhiên có một nỗi náo nức riêng, còn sâu còn đầy, hơn cả niềm xôn xao mới lớn. Có lẽ nên tưởng tượng thêm: trên chiếc xe ngựa trở về cố quận, còn có một thiền sư lim dim đôi mắt, khe khẽ ngâm theo nhịp vó:
               Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
               Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
                                                 Qui Nhơn, đêm 07 - 03 - 1973
                                                     NGUYỄN MỘNG GIÁC

 

PHƯỢNG
Bốn bề binh lửa vây quanh
Phố thôn kẻ biệt cây cành chim xa
Con đường hàng phượng nẩy hoa
Hội hè du mục giấc đà hồ phai
Lòng dâng tiếng phượng quan hoài
Thanh bình ngày cũ còn lai láng tình
Nhớ về đồng lúa bình minh
Nhớ thành son nhạt cúi mình trong sương
Nhớ dòng sông dưới tà dương
Với bao nhánh lục ngậm hường chia xa
Nhớ mái tóc, nhớ làn da
Nhớ người còn đứng đã ra đi rồi
Đăm đăm bóng phượng khung trời
Hồn xưa vãng sự ai ngồi nhớ ai.

   CHIẾC LY THƠM
Chiếc ly thơm hương màu lóng lánh
Rượu đời tôi sóng sánh liền môi
Giọt nâng dòng máu rạng ngời
Nhớ ai thiên cổ dựng trời đất thiêng.

Những giọt rượu ưu phiền lạc phúc
Nợ trần gian cung cúc hân hoan
Mồ hôi tưới cánh đồng vàng
Lệ sầu tuôn đẫm quan san cuộc tình.

Những giọt rượu thanh bình mơ ước
Mùa hằng xuân non nước quê hương
Ngủ vùi dưới bóng tà dương
Máu me quên cả tư lường đớn đau.

Chiêc ly thơm hương màu ngan ngát
Tít cung thang ca hát đầy vơi
Nồng cay lượng rót men đời
Một ngày để sống một đời để say.

NẰM HÔN MẶT ĐẤT LỆ DẦM

Êm đềm nhịp bước thời gian
Xuân sinh hạ trưởng thu tàng đông thâu
Tôi yêu mạch đất nhiệm mầu
Hạt vàng rã mục hạt nâu rộn giàn
Tôi yêu ánh sáng hòa chan
Tinh sương gieo ngọc chiều tàn giăng tơ
Tôi yêu làn gió lẳng lơ
Hương đà theo hút còn thơ thẩn cành
Tôi yêu dòng nước uốn quanh
Mật thơm giữa trái nhựa lành trong cây
Tôi yêu thượng đế bàn tay
Đường ong lối kiến thuận bày trần gian
Tôi yêu khoảnh khắc khôn hàn
Trăm năm cảm nghiệm vô vàn phúc ân
Nằm hôn mặt đất lệ dầm
Nghe hồn vũ trụ hòa âm bên người

   TRẬN CƯỜI CHIA XA
Mộng vơi tiếp nối mơ đầy
Nhớ đêm vắng bóng thương ngày vắng hương
Bước ra nhớ vội con đường
Bước vào vội nhớ khung trường áo bay
Cơn buồn thương lá treo cây
Cuộc vui nhớ đám mây bay cuối trời
Còn ai ! ai kẻ ai người
Lệ vàng ai hẹn trận cười chia xa.

THÂM TẠ
Xin thâm tạ trời cao cùng đất rộng
Trời gieo hương và đất mở cung vàng
Tuổi tươi xế với cảnh đời thực mộng
Bước khôn cùng từng nẻo lạ diêu mang.

Xin thâm tạ những phút giờ ngẫu nhĩ
Vui ngẫu nhiên và giận rất tình cờ
Đi xuống phố chợt nghe mình mất ví
Qua thôn chiều tan học trẻ bi bô.

Xin thâm tạ những bạc tiền mơ ước
Nhà dột xiêu áo mỏng ngự tàn đông
Bầy thê tử bữa đói cơm thiếu thuốc
Nỗi tân toan năm tháng cứ thơm nồng.

Xin thâm tạ những người ơn kẻ oán
Niềm tri ân cùng thù hận bẻ bai
Chút khinh bỉ trong tuyệt vời cao thượng
Chút yêu kiều thú lừa lọc đeo đai.

Xin thâm tạ những mảnh tình da diết
Quả thiên niên vàng mượt ánh nhung tơ
Ban giọt sống và hương màu tử diệt
Mỗi tương phùng thầm ghi tiếng bơ vơ.

Xin thâm tạ ôi lượng đời quá rộng
Vàng rải tung từng phiến nắng dương tà
Ta ngư phủ trên tuyệt mù khói sóng
Chở quanh thuyền từng nén thắm kim sa.

  TÀ ÁO BAY
Ngày đi nhành phượng chửa bông
Ngày về gốc phượng vun trồng mộ hoa
Mùa thu vi vút quê nhà
Nhớ ôi trường cũ một tà áo bay.

NGƯỜI TRỞ VỀ
Người trở về đây thương mến quá
Mùi hương năm tháng cứ thơm nồng
Tình kia trời đất và thiên hạ
Ôi đẹp làm sao nghĩa nhớ nhung.

Nhớ buổi ra đi mới độ nào
Bốn bề thôn phố lửa bừng cao
Chim xa nhánh lẻ kêu ngày xế
Người hẹn đoàn viên mắt lệ trao.

Người về áo nát vương màu nắng
Quê cũ mùi dâng hương quế hương
Tình láng giềng gừng cay muối mặn
Có nghĩa gì đâu buổi nhiễu nhương.

Nhà dựng vườn ươm nụ biếc hoa
Sân hè thóc trải nhánh chim ca
Trường xưa vẫn bóng trường xưa ấy
Lớp lớp mây bay áo mấy tà.

Tháng ngày chia cách ghé thăm em
Thâm tạ trời cao má vẫn ròn
Mắt nói môi cười quên hết chuyện
Quà em suốt cả trái nhành non.

Người trở về trẻ thơ mắt ngắm
Mỗi bước chân reo một suối ngày
Quá khứ tương lai tung gió thắm
Lượng đời lai láng mở vòng tay.

MÙA THU CHIẾT LIỄU                    
Mùa thu chiết liễu quan san                      
Xuân xanh ai nuối mộng vàng ai mơ       
Bóng thơm tuế nguyệt phượng thờ         
Tam sinh thạch thượng... ta chờ đợi em.

   GIỌT NƯỚC MẮT
Giọt nước mắt đoanh tròn trong mắt
Nhớ ngày nay lại nhắc ngày qua
Giọt thương nhớ chén quan hà
Giọt mừng nhớ buổi đường xa kẻ về.

Giọt nước mắt dầm đề trên má
Nhớ bờ tre luống mạ vườn ao
Giọt đau xương trắng máu đào
Giọt vui nhà cửa cúi chào nắng lên.

Giọt nước mắt im lìm bên mộ
Đẹp vòng tay Đất Mẹ chu toàn
Lệ sầu hòa lệ hân hoan
Nồng tươi cõi thế rộn ràng tiếng kêu.

LỄ HOA BẤT TUYỆT
Dập dìu đất thẳm trời xanh
Lễ hoa bất tuyệt muôn cành thu đông
Trang thơ vi vút triều hồng
Cười vang tay trắng tang bồng mà chơi.

   MỘT CHÚT TIỆN NGHI
Ngày sắp xế, xin giã từ ngươi nhé
Phòng văn ơi sao lặng lẽ phôi pha
Người lỗi hẹn? biết làm sao! thôi thế
Mấy giận hờn thương nhớ cũng chia xa.

Ta bước ra với nỗi lòng thống thiết
Nhớ khôn nguôi và nuối tiếc khôn hàn
Phòng thơm hỡi giữa vô cùng tuế nguyệt
Phới hương màu từng kỷ niệm xinh vang.

Sớm tỉnh chiều say buồn tênh cơm áo
Mưa tàn đông và sương úa thu tà
Tình sư đệ nghĩa bạn bè thiểu não
Ngươi vỗ về trường dạ tiếng ru ca.

Vòng tay rối nụ hôn đầu thao thức
Lời ca chim giòng lệ thảm châu sa
Người yêu đến, người yêu đi rất mực
Với từ ân ngươi phôi dựng sơn hà.

Buổi phân kỳ ôi ai người mắt ghé
Một lần thôi thâm tạ tấm tình ngươi
Giờ đã điểm! ta lên đường bóng xế
Chút tiện nghi đành giao lại cho đời.

MẬT KHẢI  (*)
Trưa hè võng mẹ tròn câu
Chiều sương thức tiếng nhịp cầu ván chênh
Như đêm ngõ vắng trăng lên
Như đèn khuya cửa nhà em khép hờ
Mùa trao thanh thúy cõi bờ
Người dâng máu lệ phượng thờ chóc chim
Lòng ai thắm ước phai nguyền
Tình ta xuôi ngược xứ miền thương đau
Chan hòa lượng bể niềm dâu
Lời vui khép nép thẳm sâu cuộc đời.

(*) : Nhân đọc lại những tác phẩm đã xuất bản, tác giả ngẫu hứng sửa chữa một vài thi bản và tiện tay sắp xếp vào đây.

   HÒA ÂM
Những cung bậc sụt sùi xưa đã tắt
Giữa bình minh lời vạn vật hoan ca
Tôi đã sống giữa nói cười lay lắt
Để trang đời khoan nhặt nét phôi pha.

Những sớm xuân với triều xanh bên lá
Những chiều hạ với vàng đóa trên cây
Tôi thương tiếc cho đời hoa chóng tạ
Tôi thẫn thờ cùng cánh én truông mây.

Tuyết tàn đông đất êm nguồn sóng lục
Liễu đầu thu tơ ngậm bóng hồ xa
Tôi vẫn xót nước chia bờ củi mục
Tôi mãi thương sương móc úa trăng tà.

Những người bạn nhiễu-điều-gương-phủ-giá
Những người em qua-cầu-áo-gió-bay
Tình thâm trọng tôi mãi ngờ điêu trá
Để ly đời nhạt giá những chiều say.

Gót thơ thẩn nên bước đời điên dại
Nghề xinh tay cơm áo chẳng màng lo
Khinh thế sự suýt làm thân khất cái
Cháo rau đành vợ dại vững tay co.

Vành khăn sô quanh tóc dài tóc ngắn
Thôn lửa bừng và đèo dốc máu sa
Giữa ly loạn tôi ẩn mình tháp trắng
Cũng khổ đau thù hận nhớ thương, và...

Đời sống đó thôi xa rồi điệu cũ
Tiếng cố hương lời viễn xứ hòa vang
Tay vạn vật men xuân tình đã ủ
Trái tim se hương nhụy cứ tươi giàn.

Và cõi thế rộng dàn ra trước mắt
Bỗng huy hoàng trầm trọng đến bao la
Tôi đón nhận với lòng yêu rất mực
Dẫu chuyện đời rồi ra cứ sao ra.

Dưới làn chớp bình hòa của Thần đế
Rung bàn tay chùm rán thắm kim ngân
Dấu chúc phúc là quà ban lễ hội
Tôi cả và hoa cỏ nhuốm thiên ân.

Làng thôn hủy có khe truông mái lợp
Ruộng nương hoang có đồi núi ngô xanh
Xương máu đổ cho đất màu cây rợp
Thù hận gieo cho nhung nhớ xây thành.

Ngàn sao tạ bình minh lên nượp nượp  
Mùa xanh trôi xao xác dưới triều hồng
Cây và cối cõi với bờ ly hợp
Cũng chung dòng bên tuế nguyệt non sông.

Tôi nằm xuống hay vẫn hằng đi đứng
Giữa hòa âm lời cố quận lung linh
Tiếng thực tại hay bóng hình thi dựng
Bước nông phu!... đồng lúa thắm!... bình minh!               

MỘT MAI
Một mai tôi sẽ qua đời
Dòng sông vẫn trắng khung trời vẫn xanh
Chim kêu mùa trổ bông cành
Ngày vui thiếu nữ long lanh môi cười
Quê nào xe nhịp đằm khơi
Nắm xương huyệt lạnh ai lời nhắn nhe
Dấu xưa ai dẫm khôn dè
Chốn xưa người vẫn hội hè tháng năm
Đời trôi biền biệt thăng trầm
Một viên sỏi ném chìm tăm giữa dòng
Người ơi! thương chút đèo bòng
Mồ hoang nắn lệ ấm lòng kẻ xa.

    CON ĐỒI VĨNH PHÚC
Vội lên em! nắng sắp xế bên ngày
Từng cao biếc cây với đồi xinh thế
Đây có phải là quê hương ước thệ
Mộng riêng đời, đời riêng mộng chung đôi.

Em ồ em, hoa lá thắm quanh đồi
Chim ríu rít giữa nhánh cành lơi lả
Nắng e ấp là hồng lên đôi má
Bướm la đà là hoa tạ dưới tay.

Bước đi em cho ta ngó như ngây
Gót son khẽ động mình trên cỏ dại
Và mang lại những gì em đã hái
Quà tặng ta của muôn đóa hương lừng.

Ôi đất trời! lòng thâm tạ rưng rưng
Đất nhung biếc cho ngón mềm tơ biếc
Hương trái mật cho nụ hồn ngát mật
Trời bồng mây cho xiêm áo vờn mây.

Giữa quê hương vĩnh phúc nước non này
Tay ta đấy em tựa đầu gối mộng
Cõi ngoài kia dẫu chập chùng gió sóng
Tổ tình yêu em yên ngủ linh hồn.

Ta yêu đời, hạt bụi cũng yêu luôn!

 VÔ CÙNG                                                              
Dòng biếc áng mây lồng
Chòm xanh con gió trẩy
Giữa Âu Yếm Vô Cùng
Mắt nhìn nhau có thấy?

TÌM NHAU                          
Mùa xuân này bướm bên hoa              
Đêm thu với bóng trăng tà cuối song  
Em ơi tuyết trắng phượng hồng          
Tìm nhau vô thủy giữa lòng vô chung.

    BÀN TAY
Của em vô số bàn tay
Tay kia hủy diệt tay này phát ban
Bàn tay khai mở thiên đàng
Bàn tay khua động hôn hoàng gió lên
Bàn tay ve vuốt êm đềm
Bàn tay roi vọt triền miên đọa đày
Bàn tay trù phú chua cay
Bàn tay bất tuyệt tháng ngày mộng mơ
Trăm năm vẫn kẻ dại khờ
Làn roi nhung gấm cậy nhờ tay em.

MÙA XUÂN LỄ HỘI
Nguồn nước lục chan hòa cỏ biếc
Cành thanh xuân phát tiết tay hoa
Chiêm bao cánh én la đà
Bình minh trì ngự giữa tà huy phai.

Đất bồng ẵm hình hài xương trắng
Trời vi vu mộng ngắn tình dài
Còi khuya súng tối chim mai
Dập dìu lễ hội hòa hài thanh âm.

Bước lữ thứ trầm ngâm nẻo lạ
Gót cố hương rộn rã đường quen
Người thù người bạn anh em
Linh hồn nhung nhớ bên rèm ngó nhau.

    CÁNH CHIM
Chân trời vòng xích đắng cay
Bàn chân với bước càng gay cấn nhiều
Rỉ hoen núi xế sông chiều
Giang hồ tâm sự gửi liều cánh chim.

 ÔI ĐƯỜNG TRĂNG XA
Con nhện cành trăng
Tơ giăng thổn thức
Đá ngủ bên đường
Cuối sương bức rức.

Ôi lòng trăng rộng
Ôi đường trăng xa
Phương nào đá mộng
Quê nào nhện qua.

   LÁNG GIỀNG CỎ TƠ
Theo người như gió trong cây
Như hoa dưới lá như ngày bên đêm
Rừng xa suối cách tuy nhiên
Xum xuê trường mộng láng giềng cỏ tơ.

TÓC XANH
Tóc một nắm ngậm ngùi dưới gối
Khăn nâu choàng bối rối trên vai
Tuổi thơ em có u hoài
Hãy xin năm rộng tháng dài nguôi quên.

Trường lớp cũ thu rền bóng lá
Chùa chiền xa nắng tạ hôn hoàng
Bước ra tưởng nhớ con đàng
Bước vào tư lự hai hàng bước đi.

Thôi em ạ những gì bi thống
Hẳn rồi ra đời sống yên hàn
Mùa đi nô nức triều vàng
Còn nguyên xuân mộng bên giàn tóc xanh.

  DUYÊN LÀ THẾ ẤY NỢ LÀ THẾ THÔI
Thôi đành vĩnh biệt nhau thôi
Cành chim thoắt gãy khung trời nắng sương
Dấu xưa còn thoáng màu hương
Vòng tay gác vắng môi hường cuối ga
Vội vàng đôi lứa đôi ta
Duyên là thế ấy nợ là thế thôi
Tình yêu máu lệ kinh đời
Xích vang đức lý roi ngời nho phong
Mảnh sự nghiệp, tấm xuân hồng
Một phen tàn rụng còn mong ước gì
Chút quà ghi dấu tình si
Cuộc cờ dâu biển đền nghì trúc mai
Ta từ đâu đến, là ai
Quê nào ta bước dặm dài gió se
Ngoài kia đời có hội hè
Hoa xuân có thắm hương thề có phai ?
Người ơi núi thẳm sông dài
Sóng xô mấy lớp mây bây mấy từng
Trần gian mộng sự lạnh lùng
Đền nhau kiếp khác song trùng mơ xưa.

GIỌT ĐỜI VÍ VON
Nửa đời công quả điêu linh
Kiếm loang một nhát tan tành ảo chân
Bỗng nghe tiếng dậy tuyệt phần
Nhân duyên quá mộng lục trần quá xinh
Nét môi chát vị khuynh thành
Lệ vàng còn hẹn chén xanh còn mời
Quá quan ! ném kiếm bên trời
Lòng tay ngửa rộng giọt đời ví von

    CHIỀU
    Rồi ra rừng trở cô đơn
Tóc sương đời núi hao mòn tuổi thơ
    Nhà ai bản nhỏ bơ thờ
Đèn hôn mắt đỏ gầy trơ, nỗi chiều!

ÔI TRẦN TẾ XƯƠNG                                                         
Rừng kia rày đã nên đồng
Bản hoang phố thị truông lồng cộ xe
Bên mồ nhạc quán lê thê
Chừng nghe tiếng vượn sầu tê gọi đàn.

 NHỚ TRẦN TẾ XƯƠNG
Làng xưa rày đã nên gò
Sân hoa cỏ áy sông đò xác trôi
Đồn xa đóm hỏa châu rơi
Còn vang sóng mạ xanh ngời dưới trăng.

   NHỮNG HẠT LỆ
Những hạt lệ đoanh tròn trên má
Thương ngày nay nhớ quá ngày qua
Đêm dâng nhớ bóng trăng tà
Ngày lên nhớ đám mây xa cuối trời.

Những hạt lệ bồi hồi trong mắt
Giọt dầm tuôn khoan nhặt đàn tranh
Nhạc thơ gấm, tiếng đan thanh
Trăm năm mộng sự cũng đành héo hon.

Những hạt lệ nát tròn mơ ước
Đời chửa vui sớm buộc cơn sầu
Vòng tay còn ấm thương đau
Đã nghe hạnh ngộ vang màu vĩnh ly.

 DẶM HỒNG
Em niềm khát vọng vô biên
Hồn tôi bảy ngựa quàng xiên dặm hồng
Từ thiên cổ, cơn đói lòng
Tôi xin bái vật phiêu bồng hóa thân:
Chim ngàn vạn kỷ thu phân
Tóc em trùng điệp thiên thần tổ xinh
Cánh ong trên lá rập rình
Môi em mật ngọt nụ tình nở hoa
Con sâu dưới lũng mù lòa
Hương thơm em trái gần xa treo nhành
Cành rong vạn thuở còn xanh
Đong đưa tắm mát cội ngành mắt em
Con tằm độ hóa triền miên
Hay em tăng trưởng vừa xuyên chu kỳ
Em là bình nhỏ lưu ly
Hứng sương cam lộ tương tri nghĩa đời
Em là giọng lớn trùng khơi
Góp muôn sóng lục nối lời vi vu
Tôi hồn du mục thiên thu
Tháng năm xuôi ngược mịt mù bên em.

 VƯỜN HỒN TA
Hồn ta đó, khu vườn hoang để ngõ
Lối sỏi êm trời trăng gió xôn xao
Người là ai? và đã bước chân vào
Ngồi mãi chốn hay dạo chơi giây lát?
Lúc vui hứng bảo vườn xinh êm mát
Khi giận hờn rằng vườn lắm chông gai
Thích ngồi lâu lại trách ngõ then cài
Muốn bước gấp đổ lỗi vườn trống lối...
Vườn y cựu từng phiến mờ mỗi tối
Vẫn nồng xanh dưới tia mắt bình minh
Vẫn thẳng dòng và vẫn lối quanh quanh
Từ dặm bước đến khung mòn khe suối
Ngõ vẫn mở và mộng lành vẫn nuối
Từng nhịp vang bóng hương sắc trần gian
Cỏ đăm chiêu dưới nhịp bước dịu dàng
Trái luống mộng ngón thon mềm mơm trớn
Những chiều vàng tiếng trầm xa thoáng rợn
Những đêm thâu trời tư lự trăng tà
Là thủy chung niềm tịch mịch hồn ta
Vườn thế đó! không một lần phai sắc
Sao lại trách vườn hồn ta khóa chặc
Ngăn bước ai và giam giữ hồn ai ?
Vui hay buồn tùy nghi khách khứ lai.

CẦU NGUYỆN
Cho tôi sức mạnh vô biên
Để tôi gánh vác truân chuyên nỗi đời
Cho tôi sức mạnh tuyệt vời
Để tôi bồi phụng cho trời đất xinh
Cho tôi sức mạnh thập thành
Để tôi xóa sạch lòng ganh dạ hiềm
Cho tôi sức mạnh thản nhiên
Để tôi bậu bạn cơn phiền trận ưu
Cho tôi sức mạnh hòa nhu
Để tôi yêu dấu kẻ thù người thương
Cho tôi sức mạnh ngoan cường
Để tôi van gọi người thương yêu người
Cho tôi sức mạnh ngàn khơi
Để tôi chan chứa dòng đời đục trong
Cho tôi sức mạnh nội đồng
Để tôi điểm thắm trang hồng lối đi...
Và mong tôi chẳng còn gì
Để tôi chung cuộc thuộc tùy đất xanh.

    LÒNG ƠI
Cây chiều đang cầu nguyện
Lòng ơi! xin lặng yên
Tuổi trời hoa nắng xế
Đêm mộng lá triền miên.

ĐÁ VÀNG
Ơi người đi bước nhầu trên cõi
Lạnh máu me mơ lối hồng hoang
Nâng niu kiếm gãy xương tàn
Cọ bia tìm bóng Đá Vàng khôn nguôi

   GIỌT NẮNG VÀNG

Cảm đề " Đọng Bóng Chiều" của thi sĩ Quách Tấn

Lóng lánh cành thu giọt nắng vàng
Đoanh tròn sông núi bóng mang mang
Đi về thương nhớ hồn thiên cổ
Lóng lánh cành thu giọt nắng vàng.

ĐIỆP TRÙNG CUỘC CHƠI
Học hành thi nhạc phôi pha
Đứng đi nhớ tiếng vào ra nhớ người
Xa rồi đóa mắt làn môi
Cung cầm ai dựng khung trời bóng chim
Lời ru ngày tháng êm đềm
Bình minh tạ tạ bóng đêm chầy chầy
Nhớ ngày học tập thơ ngây
Nét thơm gắn bó tiếng đầy riêng chung
Đành thôi bèo nước mịt mùng
Kể chi dâu bể điệp trùng cuộc chơi.

    BÊN LỀ XUÂN XANH
Học hành thi cử phôi pha
Chập chùng quý tiết hạ đà sang thu
Ngày chơi hải đảo xa mù
Cơn bồng bế nọ nỗi thù tạc kia
Cuộc vui ký ức chưa lìa
Niềm riêng vàng đá đã chia cách tình
Người về nhan sắc điêu linh
Người đi muôn dặm biên đình liễu se
Tháng năm xa vắng hương thề
Vùi chôn xuân mộng bên lề xuân xanh.

THU
Thu vang dưới đóa hồng tàn
Thu đi trên chiếc lá vàng run cây
Núi sương rung cánh nguyệt đầy
Sông nằm chết sững lỡ ngày nước xuôi
Đất cao trời thấp ngậm ngùi
Thương vầng mây lạc giữa đồi tạnh cây
Bên thềm mắt lệ che tay
Nào ai trên những lối nầy xưa sau !

   TỪNG GIỜ PHÚT QUA
Dòng đời tuôn chảy miên man
Xiết bao thế hệ nhịp tràn phổi tim
Nguồn vui như bước chân êm
Bình minh giữa lối xanh mềm cỏ tơ
Nguồn vui như nắng hoen mờ
Êm đềm kỷ niệm chợt thơ thẩn về
Nguồn vui tình kẻ tình quê
Núi sông thâm tạ bốn bề máu xương
Nguồn vui nhánh rụng trên chuông
Niềm mê nỗi ngộ vô thường thanh âm
Nguồn vui sinh diệt khôn cầm
Quả hương chết dưới hạt mầm nẩy dâng
Nguồn vui giọt nước thanh tân
Lòng nôi đại hải triều dâng bến bờ
Nguồn vui như gió tung cờ
Tinh khôi đời sống từng giờ phút qua
Nguồn vui như lá theo hoa
Như răng theo lưỡi, như là...như nhiên !

 ÁNG MÂY CHÚC PHÚC

                      Nhớ về một áng mây xa...
Trời xanh thẳm khánh vân bát ngát
Lửng lơ trôi man mác đầu non
Mây mang bóng nhẹ sương dồn
Cho cây bước mộng cho cồn bước mơ.

Từ trùng dương mây đưa về nội
Cơn móc mưa thấm gội đồi nương
Cho hoa tươi ngát nụ hường
Cho đồng ruộng thắm cho vườn tược xanh.

Non nước thẳm khôn đành kẻ ở
Dõi mây bay nhung nhớ ngày qua
Áng mây in bóng quê nhà
Người đi lại đứng kẻ xa lại về.

Cõi cư lưu bốn bề băng tuyết
ĐấngTrượng-Phu-Thánh-Khiết hân hoan
Niềm hoa vi tiếu khôn hàn
Cho trần gian lạnh rộn ràng biển dâu.

 QUÊ NHÀ
Tôi trở về đây giữa cõi đời
Máu vàng máu đỏ máu đen rơi
Chùm xương vắt vẻo trên cành nhánh
Khói lửa bừng dâng suốt đất trời.

Quê hương cường dõng ngón vô ngần
Kẻ ngã người lên đất nghẽn chân
Thấp thoáng rừng khe nhà dưới nắng
Nương lìa ngô lúa núi tay nâng.

Tôi đi về giữa nước non thiêng
Tâm sự mừng vui kẻ láng giềng
Đại hải trường sơn lai láng hội
Niềm bi nỗi lự cứ chung riêng.

Những mùa xuân lục dịu dàng thơm
Hương sắc trần gian ngát nụ hôn
Bỡi tiếng lòng xưa cung bậc lụy
Lời vang sông núi cứ se buồn.

Đồi cao mây trắng bóng la đà
Ríu rít cành chim xa rất xa
Soạn sửa lòng thơm mùa học tập
Rộn tuần đố lá khắp Quê-Cha.

 THÂM TẠ

    Xin tạ ơn đời đã dập dìu ban phát buồn vui, cho thơ tôi mãi được rộn ràng trầm tươi tiết điệu.
    Xin tạ ơn những tình bạn, tình em, tình người tình kẻ!... từng phen chiếu cố tiện nghi tinh thần và vật chất để các thi phẩm của tác giả được lần lược chào đời.
   Xin được ngợi ca với đôi vần tán thán:


Tình em nghĩa bạn ơn đời
Tiện nghi chiếu cố khung trời HÒA ÂM...
Trăm năm thế cuộc thăng trầm
Mắt môi còn giữ nụ tầm xuân tươi.
                                VPL.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...