Tuesday, June 8, 2021

Dan Dinh Mai

 

LẠI THÁNG TƯ
Nghe tháng tư nhỏ tàn phai lên cõi rỗng
Bóng chim di vẫn biền biệt xa rừng
Đôi cánh nhỏ gieo neo cùng gió lộng
Nương mây trời, nhìn chiều rụng rưng rưng.
Thấy tháng tư phương nam đầy lửa khói
Níu thiên không tìm bóng nước hợt hời
Tà dương đỏ mịt mờ che sông núi
…Hồn bạn bè khát cháy phía xa xôi.
Tiếng tháng tư hay tiếng gào của biển
Sầu mênh mông sóng bạc dậy trùng khơi
Khép rèm mi, dòng lệ nào vừa chảy
Vào hải hà từng hạt mặn chơi vơi.
Nhặt lời ru trải lên đầu ngọn sóng
Lâng lâng vang những âm vọng nghẹn lòng
Hận thù xưa đang trên tay, hấp hối
Tia máu nào bổng chớp xé hư không.
Cuối tháng tư mẹ buồn ngồi tựa cửa
Nhìn sơn khê qua những chặng hanh hao
Trên quê hương đạn Mỹ Tàu thôi nổ
Mà đàn con còn đào bới chiến hào!
Nghe tháng tư vết thương còn mưng mủ
Vinh nhục gì? dai dẳng nửa trăm năm!
Mặc rượu đắng cứ mới hoài không cũ
Cũng vổ bầu, dốc chén tưới…lòng sân.
 
TRỞ VỀ THÔI
Xin trả lại cái buồn chưa mỏi
Nửa kiếp người vất vưởng long đong
Khăn sô quấn lên vầng máu đỏ
Tiếng ve kêu xé cánh phượng hồng.
Thôi trở về thôi mặc nắng mưa
Phí bao năm tháng thế cũng vừa
Nước non thuở ấy vầng mây nổi
Sông núi bây giờ chuyện cổ xưa.
Thôi trở về thôi đã chớm đông
Đường xưa đã khuất giữa bụi hồng
Hai bờ sinh tử cầu đang nối
Vinh nhục làm gì giữa sắc không.
Hạ nay bỏ lại lưng chừng mộng
trôi với trăng vàng đến mênh mông
Xin hát ngậm ngùi trong nguyệt lộng
Ngửa tay cho trắng chuyện tang bồng.
Giữa Ta Bà tụng câu vô tự
Nghe xàng xê cống líu hát rong
Ngộ chân như hay tắt lửa lòng.
Mây tang nhuộm trắng tầng không
Thịt da nhầy nhụa kệ giòng vinh quang.
 
Suối Nguồn
Chia ngôi rẽ lối thiên đàng
Bỏ nguồn lìa cội nhập nhân gian tình
Ngắn dài đo cuộc phiêu linh
Nước mây tha thướt khuôn hình hồng nhan
Vẽ đời nét cọ hổn mang
Nét xuôi nét ngược ngổn ngang xô bồ
Sợi nào níu bóng hư vô
Sợi nào hóa cỏ điểm mồ trần ai
Gọi chiếu chăn gợi hình hài
Trói đêm huyển hoặc vào ngày tuyền đen
Một vầng hương khói đền thiêng
Ru cơn thèm khát chia miền thịt da.
 
TIỄN BẠN
(Đời vốn đã buồn và đầu năm chẳng muốn ai buồn nên bây giờ mới đăng)
Tôi tiễn anh đi một độ đường
Trời xuân tan tác trắng màu sương
Mây nước hai phương thành hư ảnh
Chén rượu chia đôi bổng thất thường
Người đi kẻ ở lòng hoang lạnh
Góc bể đầu non luống đoạn trường
Từ đây bè bạn đành xa cách
Trùng lai xin đợi phía Tiêu Tương.

Ninh Trần

 
BÁN!...
Em bán cho tôi một chỗ ngồi
Ly cà phê đắng đọng bờ môi
Dăm ba điếu thuốc thay quà sáng
Trả nợ trần gian một kiếp hời
Em bán cho tôi một chút hờn
Đem về ấp ủ nỗi cô đơn
Buồn rơi thơ rớt lời nhung nhớ
Ảo ảnh một thời tiếc nụ hôn
Em bán cho tôi một chút tình
Lời yêu tỏa sáng suốt bình minh
Đêm ru tròn giấc mơ huyền ảo
Mộng ngã hồn đau khóc bóng mình
Rao bán nỗi buồn để đổi vui
Tìm trong thương nhớ chút ngậm ngùi
Chỉ còn lưu giữ vài con chữ
Để tiễn đưa nhau trọn kiếp người.
 
SỢI THƯƠNG
Rả rích đêm mưa người khẽ hát
Để ai mơ giấc mộng hoang đường
Có cô gái nhỏ ngồi hong tóc
Mười ngón tay ngà đan sợi thương
Người thả hồn trôi vào nốt nhạc
Lời ca mộc mạc nhẹ nhàng bay
Không đàn không trống buồn man mác
Một thoáng đời chìm ngây ngất say
Xin cảm ơn giây phút tuyệt vời
Ngân nga luyến láy những buồn vui
Ai đem nhung nhớ hòa giai điệu
Tiếng bổng tiếng trầm nốt lặng rơi
Người ru giọng hát quên buồn tủi
Ngân ngấn giọt sầu lặng lẽ trôi
Lắng đọng chút tình vang vọng mãi
Tri âm một thoáng lãng quên đời
 
VỀ THÔI
Một mai giữa chốn phồn hoa ấy
Giã biệt giang hồ dứt cuộc chơi
Ta chẳng còn chi lưu luyến mấy
Về thôi gác lại giấc mơ đời
Đã hiểu trần gian là quán trọ
Vui buồn cũng tựa áng mây trôi
Sao lòng cố chấp mê chưa ngộ
Che lấp chân tâm một kiếp người
Trở về! Ta sẽ về quê cũ
Vui thú điền viên bỏ thị thành
Chối mặc cuộc đời đầy quyến rũ
Hại người hám lợi chuộng hư danh
Cùng đi em hỡi đi cùng nhé
Ta sẽ làm thơ em vẽ tranh
Đối ẩm dưới trăng em thỏ thẻ
Chao ơi ngày ấy thật an lành
 
NHỚ BẠN
Người đã đi rồi ta ở lại
Rượu thừa nửa chén uống cùng ai
Nhấp môi chợt thấy lòng tê tái
Chút nghĩa ...chút tình..ta muốn say
Ba mươi năm chẵn luôn chờ đợi
Biền biệt kẻ đi chẳng trở về
Mất tích hai từ buồn diệu vợi
Xóa đi hình bóng giữa trùng khơi
Người nơi chốn ấy khung trời mộng
Bỏ hẳn sau lưng những ấm nồng
Thuyền trưởng Nê Mô chìm đáy biển
Giấc mơ nghìn dặm cõi mênh mông
Ghế trống không người buổi sáng nay
Mình thôi lặng lẽ cũng nơi này
Ly cà phê sữa chừ mằn mặn
Uống cạn giọt buồn bao đắng cay
Ta sẽ đốt thêm vài điếu thuốc
Nương theo khói tỏa bạn về chơi
Cùng nhau tâm sự như ngày trước
Vãn chuyện thong dong vĩnh biệt đời
 
RONG RÊU
Trời đất giao hòa trong cốc rượu
Mềm môi lòng bỗng thấy bâng khuâng
Nhớ gì khẽ gọi tên bằng hữu
Còn biết tìm ai chốn bụi trần
Đời có chi đâu mà nhụt chí
Dứt tình đổ rượu đoạn tri giao
Trần gian há dễ tìm tri kỷ
Ném cốc men cay hết ngọt ngào
Thong dong thả bước lòng thanh thản
Lưng ngả hồn mơ giấc mộng thường
Văng vẳng tiếng ai mời đối ẩm
Bại -thành, được- mất... thoảng hơi sương
Nỗi nhớ bủa giăng ngày tháng cũ
Một thời cơm áo sẻ chia đôi
Thời gian bụi bám rong rêu phủ
Người cũng chỉ là cơn gió thôi
Tự nhủ phải chi quên được hết
Chỉ mình nhắp rượu vịnh câu thơ
Một mai dù có ôm trăng chết
Thì chẳng trách ai... dẫu hững hờ
 
THÁNG 5!..
Hương đêm thoang thoảng bay trong gió
Ngõ vắng thân quen mỗi bước chân
Trở gót lang thang con phố nhỏ
Chạnh lòng nỗi nhớ bỗng bâng khuâng
Nắng phủ tháng năm xanh rợp lá
Một trời phượng đỏ rực đường yêu
Râm ran trỗi khúc ve chào hạ
Nức nở u sầu vẳng tiếng kêu
Ai đã âm thầm gom xác phượng
Ép vào lưu bút ủ yêu thương
Bao lần đời được mười năm nhỉ
Giữ mãi giùm nhau chút thảo hương
Vẫn biết dòng đời luôn gợn sóng
Làm sao níu được bóng trần gian
Ấp ôm kỷ niệm khung trời mộng
Chốn cũ ta về dạ xốn xang
 
BÓNG ĐỜI
Mây sẽ về đâu khi cuối ngày
Biết còn lưu giữ bóng hình ai
Hồn trôi mộng lỡ thiên thu ngủ
Bỏ lại cuối trời nặng trĩu vai
Đến đi lặng lẽ hết vòng đời
Như sợi tơ mành dễ đoạn rơi
Chỉ đứt đường trần thôi cũng cạn
Chia tay kẻ ở sầu chơi vơi
Gởi chút thương yêu về chốn ấy
Thả lòng thanh thản bước ra đi
Trần gian cõi tạm buồn vui mấy
Rồi cũng ngậm ngùi khóc biệt ly
Vĩnh biệt từ đây tình vướng lại
Ca Li nhớ mãi bước chân người
Sài Gòn se sắt buồn tê tái
Khẽ gọi tên thầm...thương tiếc ơi
 
TIỄN BIỆT
Người đi người sẽ không về nữa
Lặng lẽ bên trời buồn tiễn đưa
Hối tiếc tháng ngày vui thắp lửa
Lạnh lùng đứt đoạn nhịp song thưa
Đời có khi nào vui trọn vẹn
Nỗi đau ôm kín mảnh vuông lòng
Nhớ người nhoi nhói tim nghèn nghẹn
Thơ viết nửa vời ...rơi khoảng không
Đã biết trần gian là quán trọ
Mà sao nước mắt vẫn lưng tròng
Người đi để lại muôn niềm nhớ
Kẻ ở bao giờ hết ngóng trông
Đốt nén hương lòng từ tạ người
Đây chung rượu đắng hãy mềm môi
Xót xa cũng chỉ là dâu bể
Vĩnh biệt ngàn thu ...khóc ngậm ngùi.

Monday, June 7, 2021

Tiem Vai Be Tu 7

 
GIÓ MÙA VỀ NGANG PHỐ
Gió mùa về ngang phố
Rụng chiếc lá cuối thu
Hình như là trở bấc
Lành lạnh chút sương mù
Ven đường cây xao xác
Mây trời cứ lang thang
Nắng chiều nghiêng mấy độ
Dấu cũ cũng phai tàn
Tháng mười hanh hao gió
Vết cứa hằn nếp đau
Vầng trăng xưa đã lạ
Kỷ niệm lạc nơi nào
Mùa đông buồn ...kí ức
Người bỏ người ra đi
Nỗi lòng chừng thổn thức
Mịt mù bóng thiên di...
 
HAI NGÃ NHÁNH SÔNG
Mưa rơi làm ướt hồn thơ
Đêm nay nghe bão về xô bến lòng
Đời chia hai ngã nhánh sông
Làm sao con nước ngược dòng chảy xuôi
Ngậm ngùi, chỉ ngậm ngùi thôi
Buồn như chiếc lá nhẹ trôi xa bờ
Ai đem nhuộm tím câu thơ
Đành buông tay níu, hững hờ tình xưa
Se lòng nhặt sợi nắng thưa
Chôn theo kỷ niệm ta vừa cố quên ...
 
NIỆM TÀ ÁO THU
Giờ còn gì lại cho nhau
Buông tay là đã Úa nhàu dấu xưa.
Tháng chín trời đổ nhiều mưa
Thu vàng Cũng chết Cuối mùa lá rơi.
Nép buồn lặng lẽ bên đời
Nửa vầng trăng rụng Tiễn người tình xa
Tháng năm Rồi cũng Phôi pha
Ta về Thắp nến niệm tà áo thu...
 
GIAO MÙA
Sáng nay bỗng thấy đời đẹp lạ
Một chút nắng mềm đậu bờ vai
Mượt mà xanh thẫm từng phiến lá
Xin cảm ơn đời buổi sớm mai.
Ta đi những bước hồn nhiên quá!
Trên cao biêng biếc áng mây xa
Thoảng trong hơi bấc làn gió chướng
Nhè nhẹ lòng mình nở đoá hoa.
Dường như trời đất giao mùa vội
Đã hết lá vàng, nhạt sắc thu
Ta về gặp lại màu trăng cũ
Nhơ nhớ một thời giấc mộng du
 
TA VẪN CŨ
Chợt xao lòng khi trời trở gió
Người đi rồi phố nhỏ buồn thiu
Hàng cây già trút lá hắt hiu
Ta vẫn cũ giữa đời luôn mới.
Ai có về khi mùa thu tới
Bâng khuâng nắng ấm đậu bên thềm
Bầu trời cao lấp lánh sao đêm
Khuya trở giấc bùi ngùi, thao thức.
Tháng tám qua nhuộm vàng ký ức
Giọt mưa nào lạnh quán ven sông
Ly cà phê nhỏ giọt tiếng lòng
Rơi nhè nhẹ, một thời xa vắng.
Ở nơi đây chiều nhiều mây trắng
Lạc nhau rồi, nghe đắng hồn thơ
Sóng biển khơi, sóng vỗ xô bờ
Ta vẫn cũ, khi đời luôn mới.
 
Ừ thôi! Nắng ngã vàng chiều
Tóc xanh ngày cũ cũng nhiều sương pha
Đi qua mấy khúc giang hà
Vuột tay, trắng mộng, chỉ là phù vân...
 
TÔI VỀ
Tôi về nhặt cánh phượng hồng
Tiếng ve nức nở, tiếng lòng rưng rưng
Biết còn gặp lại nhau không?
Hay như con nước giữa dòng cuốn trôi.
Chốn xưa hoa nắng ngậm ngùi
Đâu rồi dấu cũ một thời mộng mơ
Về đây tìm lại tuổi thơ
Thương tà áo trắng, phất phơ trong chiều.
Sân trường vắng lặng tường rêu
Bảng đen, phấn trắng buồn hiu hắt buồn
Tóc xanh nhuốm bạc màu sương
Kẻ còn, người mất lạc phương trời nào.
Bóng câu lướt vội qua cầu
Năm mươi năm cũng úa nhàu thanh xuân
Hoàng hôn nắng nhạt bâng khuâng
Người muôn năm cũ, cố nhân lâu rồi.
TRƯỜNG TRUNG HỌC- AN XUYÊN ơi!
Tìm đâu hình bóng khung trời dấu yêu
Tôi nghe nghèn nghẹn trong chiều
Làm sao níu lại cánh diều tuổi thơ...
 
MÙA CŨNG ĐI XA
Ừ thôi! mùa cũng đi xa
Giấc mơ còn lại Chỉ là mộng du
Ngậm ngùi lạc dấu sương mù
Bâng khuâng lá rụng vàng thu cuối chiều
Dòng xưa buồn lạnh đìu hiu
Dường như kỷ niệm xanh rêu mất rồi
Về đây Nép dưới hiên đời
Nhìn vầng nguyệt khuyết bên đồi thời gian
 
Người xa cũng đã xa rồi
Ta còn đây lại một trời vấn vương
Thoảng trong hơi gió làn hương
Của mùa thu cũ hoang đường giấc mơ...
Thôi đừng thả gió bên sông
Muôn trùng con nước chở dòng an nhiên
Vàng thu xưa hãy tịnh yên
Tình như chiếc bóng trăng nguyền dặm xa...
 
VÀNG THU
Mùa se se, gió vàng thu
Buồn từ thiên cổ xa mù gọi nhau.
Câu thơ nào xé lòng đau
Ta về say thiếp giấc chiêm bao buồn.
Lạc tay trên bến Sông Tương
Tìm nhau tận cuối nẻo đường hư vô.
Hoàng hôn bầm tím giấc mơ
Bóng chim, tăm cá còn chờ gì nhau...

Tiem Vai Be Tu 6

 

Ngủ đi, hãy ngủ đi em
Ngoài kia trăng đã say mềm giấc khuya
Nhớ làm chi chuyện ngày xưa
Để lòng tĩnh lặng như chưa biết buồn

Giao mùa se lạnh heo may
Mà sao nắng nhạt chân ngày vàng thu
Người xa khuất dấu sương mù
Mênh mang lời gió như ru tình buồn

Hãy để cho gió cuốn đi
Buông tay quên hết sầu bi quanh đời
Trên môi luôn nở nụ cười
Thong dong nhẹ bước phía trời an nhiên

Hình như mùa đã tàn thu
Heo may nhè nhẹ, sương mù lập đông
Trăng vàng khuyết giữa thinh không
Hồn ta lạc xuống mênh mông cõi buồn
 
VÀO ĐÔNG
Chiều nay sao thấy lòng buồn lạ
Cơn gió đầu đông thoáng heo may
Giọt mưa nhè nhẹ phai màu lá
Đã cuối thu rồi, ai nhớ ai.
Nắng mới rưng rưng chiều tắt sớm
Đâu đây sót lại bóng hoàng hôn
Sao nghe lạc lõng miền xa vắng
Kỷ niệm nào rơi xuống đáy hồn.
Mây trắng trôi trên bờ tóc rối
Loanh quanh cơm áo, lạc thanh xuân
Chợt nghe tiếng gọi từ hư ảo
Giật mình đã khuyết nửa vầng trăng.
Trời đang trở bấc hơi mùa chướng
Mang theo buốt giá buổi vào đông
Ta về nhóm lửa hong thơ cũ
Ai biết thơ đang chết giữa dòng...
 
TÔI RU...
Tôi ru tôi giấc bình yên
Ngủ đi quên hết Luỵ phiền, đa đoan
Ráng chiều đỏ sắc Hoàng hôn
Xếp trang cổ tích nghe hồn quạnh hiu...
  
Hình như nắng trổ hoa vàng
Trời se se lạnh dịu dàng chớm đông
Thời gian như một dòng sông
Mang đi hoa mộng trôi không quay về.
 
Người đi héo úa hồn ta
Còn đây trăng khuyết bóng tà hư vô
Ta về giở lại trang thơ
Thấy màu kỷ niệm phủ mờ dấu rêu
 
Tình buồn như chiếc lá thu bay
Không lần hò hẹn, chẳng cầm tay
Người là chút nắng hồn tôi ấm
Là chút men nồng hồn tôi say
 
Tôi về tìm lại ngày xưa
Bóng mây mùa cũ theo mưa cuối trời...
 
Quẫn quanh một cõi đi về
Tóc xanh đã nhạt lời thề cũng xa
Hoàng hôn để dáng hiên nhà
Bóng câu qua cửa, bóng tà huy rơi
 
Sáng nay em đã đi rồi
Còn đây ghế trống không người Cúc ơi!
Ly cà phê sáng chị mời
Rưng rưng vĩnh biệt, nghẹn lời từ ly...
Thảnh thơi em hãy ra đi
Nguyện cầu em được về nơi vĩnh hằng...
 
Giờ còn gì lại cho nhau
Chỉ là hư ảo của màu thu xưa
Hình như trời đã vào mưa
Hạt rơi trắng tóc , hạt chưa quên buồn
 
Thôi về xếp lại góc xuân
Rộn ràng rồi cũng bâng khuâng hết mùa
Lắng yên nghe vọng tiếng xưa
Bước chân kỷ niệm đã vừa tàn phai
 
AN NHIÊN
Sáng nay chân nhẹ bước
Thênh thang giữa đất trời
Thoảng mùi hương hoa sứ
Yêu quá cuộc người ơi!
Lòng ta xanh như lá
Rộn rã tiếng chim kêu
Mây pha màu rất lạ
Đời đẹp biết bao nhiêu.
Đường qua tươi sắc nắng
Dịu dàng chút an nhiên
Một không gian tĩnh lặng
Chẳng vướng bận luỵ phiền
Về đây tìm góc tịnh
Trú giông bão, bể dâu
Xin giọt buồn tan biến
Hồn lành những vết đau.
 
ẢO MỘNG
Không còn làm thơ buồn
Cũng chẳng viết thơ vui
Một khoảng trắng trong tôi
Một tâm hồn tĩnh lặng
Trái tim không còn nặng
Bước chân đời nhẹ tênh
Hình như đã lãng quên
Một thời chừng nông nổi
Xin được lần tạ lỗi
Gởi đến cố nhân xưa
Câu thơ ướt chiều mưa
Chưa qua cầu vội gãy
Mùa đi không trở lại
Thả nhớ về mênh mông
Cuộc tình nào long đong
Xem như là ảo mộng ...
 
BÀI THƠ VỀ MẸ
Những bài thơ ta viết
Dòng nước mắt chảy xuôi
Bao nhiêu buồn, bao nhiêu vui
Sao ta bỏ quên trái tim người Mẹ.
Mẹ ơi!
Tuổi trung niên, vậy mà cứ như còn bé
Đến một ngày con khóc thật ngây ngô
Chợt thấy mình quá đỗi bơ vơ
Con thảng thốt nhận ra thiên thần gãy cánh.
Ngày đó, Trên đầu vành khăn trắng
Dòng suối mát cạn khô
Vườn hoa tươi biến thành sỏi đá
Tất cả yêu thương đã về dưới nấm mồ.
Mấy mươi năm, cứ lặn lội trong tình yêu
Mỗi bài thơ mang theo nước mắt thật nhiều
Ta hoang phí một thời tươi trẻ.
Chiều nay ngồi lặng lẽ
Ngàn năm, mây trắng vẫn cứ trôi
Nhưng bao nhiêu ngày ta có Mẹ cạnh cuộc đời
Hãy để nước mắt dành ngày Mẹ mất
Mẹ là thiên đường có thật...
 
CÀ PHÊ SÁNG...
Ly cà phê buổi sáng
Giọt, từng giọt rơi rơi
Như hương vị cuộc đời
Đi qua hồn trầm lắng.
Nghe môi mình đăng đắng
Pha lẫn chút ngọt ngào
Phố xá vẫn lao xao
Riêng ta ngồi tĩnh lặng.
Trời cũng thay màu nắng
Dìu dịu nhuốm hanh vàng
Hạt sương mù giăng trắng
Âm thầm bước mùa sang.
Giã biệt mười một nhé!
Mười hai đến rồi đây
Khẳng khiu những hàng cây
Bước đời chừng mệt lả.
.........
Ngày xưa ơi! Xa quá!
Xin thắp nến mùa đông
Nhóm lại chút lửa lòng
Ấm một thời son trẻ....
 
CỔ TÍCH ĐỜI THƯỜNG
Ngoài kia có chiếc lá nào rơi
Gởi buồn thăm thẳm đến phương người
Ai đứng bên kia trời thu cũ
Có thấy mùa xưa hiu hắt rơi
Tôi ở bên này bờ nhớ nhung
Dòng sông vẫn chảy đến vô cùng
Mà sao con nước không về lại
Sương khói giăng mờ nẻo xa xăm
Áo lụa vàng phai để nắng đau
Còn đâu hò hẹn những mùa sau
Tình yêu rồi cũng là huyễn mộng
Cổ tích đời thường, có nhớ nhau?
 
CON THUYỀN GIẤY
Nơi đó còn mưa không anh?
Ở đây mùa đã phai xanh sắc chiều
Hoàng hôn nhuộm tím cô liêu
Xác xơ cơn mộng, đìu hiu dáng chờ.
Lệ mình hay giọt lệ thơ
Hồn tôi ngả quỵ bên bờ bão giông
Thôi về thả xuống dòng sông
Một con thuyền giấy mênh mông đất trời.
Buông tay gởi lại phương người
Mùa thương năm cũ, nụ cười hư vô
Bây giờ thuyền giấy xa bờ
Chở theo kỷ niệm mịt mờ dấu nhau...
 
GIẤC MƠ
Hình như có giấc mơ về
Giữa cơn mộng ảo, bộn bề bon chen
Và nghe thoáng chút gió mềm
Của mùa thu cũ đậu thềm trăng mơ
Nhẹ nhàng từng bước chân thơ
Dòng sông xao động bến chờ ngày xưa
Trời buồn ướt sũng cơn mưa
Chân đời đã mỏi, bóng vừa hoàng hôn...
 
GÓC TỊNH YÊN
Xin cho một góc tịnh yên.
Để quên đi hết luỵ phiền đa đoan.
Tóc xưa giờ nhuốm màu sương.
Mắt xanh ngày cũ Cũng vương khói chiều...
 
GỌI
Tôi gọi người hay gọi mùa đông
Mà sao sương trắng ngập cả lòng
Sắt se cơn gió mùa đông bắc
Tê buốt tình nhau giữa mênh mông.
Giờ biết gọi ai ở chốn này
Khi trời bàng bạc những áng mây
Cuộc người hư ảo như là mộng
Mộng đã tan rồi, mây trắng bay.
Tôi khát gọi người trong chiều nay
Mùa se se lạnh thoáng heo may
Quanh đây vắng quá, chìm khoảng lặng
Cố nén trong tim tiếng thở dài.
Biết gọi về đâu vơi nỗi buồn
Chiều nghiêng nắng ngã tím hoàng hôn
Thời gian trôi mãi không về nữa
Đọng lại bên đời những khói sương...
 
HƯƠNG XUÂN
sáng nay thoáng một nụ hoa vàng
Sau chòm lá biếc sương chưa tan
Chú chim sẻ nhỏ reo thánh thót
Rót giọt nắng mềm... Ô! Xuân sang
Xuân đến nhẹ nhàng như giấc mơ
Ta nghe ấm lại một hồn thơ
Đất trời đang độ mùa giao hưởng
Hoa lá cựa mình, đẹp mgẩn ngơ...
 
KHÓI SƯƠNG NHẠT NHOÀ
Người đi...khuất bóng xa rồi
Còn đây một mảng mây trời quạnh hiu
Ngẩn ngơ Chiếc lá vàng chiều
Rơi vào kí ức bao điều ngỡ...quên.
Cuối thusót vạt nắng mềm
Tiễn đưa nghe lắm gập ghềnh bể dâu
Buông tay bước vội qua cầu
Hoàng hôn nhuộm tím trong màu mắt nhau
Ngậm ngùi khép lại mùa ngâu
Thôi đừng níu nữa những câu thơ buồn
Sông Hương nước chảy xa nguồn
Chút hồn Kỷ niệm Khói sương nhạt nhoà...
 
KHÚC TÌNH BUỒN
Nửa khuya thức giấc ngỡ ngàng
Bao nhiêu hoa mộng vội vàng dấu xưa
Người ơi! Mình đã quên chưa?
Mà sao trái nhớ cũng vừa rụng rơi.
Nghe sầu mọc nhánh quanh đời
Bao nhiêu kỷ niệm đắng lời từ ly
Tím buồn ta tiễn nhau đi
Lặng nghe hồn chết từ khi xa người...
 
KỶ NIỆM
Tình cờ đi lại con đường cũ
Chợt thấy lòng buồn như mới xa
Phố thị xôn xao chiều lá gió
Cây phượng ngày xưa...cũng đã già.
Ngập ngừng kỷ niệm về nỗi nhớ
Thoảng chút nắng hè nhẹ hương đưa
Ngôi quán ven đường nằm im đó
Bỗng nghe hồn ướt, lạnh cơn mưa
Ngậm ngùi nhìn xuống đời hiu hắt
Một thoáng phù du bạc tóc mây
Năm tháng trôi qua đời lặng lẽ
Người đã xa...ta mãi nơi này...
 
LỜI CHÚC ĐẦU NĂM
Cảm ơn vạt nắng Thật vàng.
Lá hoa Khoe dáng Rộn ràng sắc hương.
Mùa xuân mùa của Yêu thương.
Gởi lời chúc đẹp bốn phương bạn bè...
 
LỜI XIN LỖI
GẶP NHAU CHỈ KHOẢNH KHẮC THÔI
CHIA TAY CHẲNG NÓI MỘT LỜI TỪ LY
XIN ĐỪNG TRÁCH CÁNH THIÊN DI
CUỐI TRỜI HUN HÚT, RA ĐI KHÔNG VỀ...
 
MAI TÔI ĐI
Mai tôi đi phố có buồn không?
Mai tôi đi Mưa trắng ướt lòng
Hàng cây hun hút Vàng kỷ niệm
Có chiếc lá nào Rụng cuối đông.
Người đứng bên bờ vọng tiếng xưa
Đừng giơ tay vẫy, đừng tiễn đưa
Để hồn tôi lắng không thổn thức
Biệt ly da diết mấy cho vừa.
Mai tôi đi biết buồn hay vui
Vạt nắng nào rơi xuống ngậm ngùi
Người về thắp lại mùa trăng cũ
Mình lạc nhau rồi Cố nhân ơi!
 
MÀU HOA CŨ
Sáng nay nắng ấm về trên phố
Thoáng một sắc vàng gốc hoàng mai
Bỗng nghe xa thẳm miền ký ức
Buôn buốt qua hồn ai nhớ ai.
Lơ đãng chân buồn ngang dấu xưa
Chợt nghe da diết buổi tiễn đưa
Người đi tóc lộng chiều xuân muộn
Hết chạp sao trời lất phất mưa.
Thanh xuân trôi mãi, bao lần tết
Biền biệt phương người cánh thiên di
Tình cờ gặp lại màu hoa cũ
Vướng bước chân buồn lúc biệt ly...
 
MÀU PHƯỢNG ĐỎ
Cà Mau sáng nay rực màu hoa phượng
Hoa học trò hay hoa của riêng tôi
Hai mươi năm gần phân nửa phần đời
Sao thương mãi màu hoa phượng đỏ.
Hai mươi năm, nhớ hoài khung trời đó
Áo trắng sân trường, vạt nắng chao nghiêng
Ánh mắt ngập ngừng buổi gặp đầu tiên
Anh nhìn mãi cho bước chân bối rối
Thời gian trôi đi, biết bao dời đổi
Có bao giờ anh nhớ lại trường xưa
Cây bàng non đứng lặng dưới cơn mưa
Mắt len lén tìm nhau qua cửa lớp.
Chuyện bể dâu cuộc người tan hợp
Thành phố cuối trời còn lại riêng tôi
Bạn bè thân thương mỗi đứa một nơi
Tôi lặng lẽ đi về trên lối cũ.
Mái ngói thắm tươi bây giờ rêu phủ
Cây bàng non đã thành cổ thụ rồi
Lớp học năm nào đón bước con tôi
Chắc cô bé sẽ ngồi thay chỗ mẹ.
Nắng ban mai lay chùm hoa nhè nhẹ
Thoát cơn mơ đã héo úa nụ cười
Ngang trường xưa, tôi chợt gặp lại tôi
Nghe nỗi nhớ đong đầy trong kí ức...
 
MỈM CƯỜI
Nắng mai nhè nhẹ sắc vàng
Tiếng chim ríu rít rộn ràng cành cao.
Bình minh hoa lá xôn xao
Chân trời ửng đỏ đón chào ngày vui.
Ừ thôi! Cứ mỉm môi cười
Quên đi phiền muộn cuộc người đa đoan.
Chiều nghiêng lệch bóng thời gian
Lỡ mai về đất ta mang được gì???
 
MÙA CŨ
Đêm nay tôi thức, riêng thao thức
Nghe tiếng Thạch Sùng chắc lưỡi đêm
Từ trong xa vắng miền ký ức
Chút kỉ niệm nào ngỡ lãng quên.
Tôi đã đi qua mấy đỉnh buồn
Dừng chân bên dốc buổi hoàng hôn
Chợt nghe tiếng lá mùa thu muộn
Thả xuống hồn tôi những khói sương.
Và rồi mùa cũ cũng đi xa
Hư ảnh ngày xưa sớm nhạt nhoà
Thôi về, gom góp tàn hương cũ
Trả hết gió ngàn, bay thật xa...
 
NẮNG HOÀNG HÔN
Tôi về tìm lại tôi ngày cũ
Để thấy bóng mình một thuở xa
Ô hay! Cây đã thay màu lá
Ngày tháng âm thầm nhẹ lướt qua.
Một thời tuổi trẻ trôi đi mãi
Còn chút xuân tàn, rụng cánh mai
Theo vầng trăng khuyết mòn mơ ước
Lặng lẽ mây buồn vẫn cứ bay.
Gió bụi thời gian phai màu tóc
Đầy những rêu phong nẻo đường xưa
Thôi đành lạc mất tôi ngày ấy
Dường như trời đất chuyển giao mùa.
Làm chuyến hành hương thăm quá khứ
Chợt nghe kỷ niệm kín trong hồn
Bâng khuâng chạm khẽ miền kí ức
Chỉ còn sót lại Nắng Hoàng Hôn.
 
NẮNG XUÂN
BA MƯƠI THÁNG CHẠP TRỜI XANH LẠ
MỘT CHÚT KHẼ KHÀNG NHẸ DÁNG XUÂN
Ô HAY! CÂY ĐÃ THAY MÀU LÁ
HÌNH NHƯ GIỌT NẮNG CŨNG TRONG NGẦN...
 
NGẬM NGÙI....
Ngậm ngùi gió lướt ngoài song
Hình như tiếng lá thinh không rụng nhiều
Trời nghiêng bóng xế ngã chiều
Hoàng hôn sắc đỏ, đìu hiu dốc sầu.
Thanh xuân bước vội qua cầu
Dấu yêu rạn vỡ nhạt màu thời gian
Thềm rêu héo nụ xuân tàn
Một thời hoa mộng, ngỡ ngàng trôi mau.
Ta về ngang giấc chiêm bao
Ngổn ngang tím rũ cánh đào đầy sân
Đường quen sao bước ngại ngần
Câu thơ giờ cũng lạc vần điệu xưa.
Chợt nghe hồn ướt cơn mưa
Cuốn đi kỷ niệm theo mùa trăng xa
Ngoái nhìn, ta lạc mất ta
Chân đời mệt mỏi lần qua đỉnh buồn...
 
NGỠ NGÀNG
Ta về chải tóc, soi gương
Tìm trong kỷ niệm chút hương ngọt ngào
Ô hay! Nét cũ đã nhàu
Tóc xưa giờ cũng nhuốm màu thời gian.
Ta nhìn ta Chợt ngỡ ngàng
Một thời xuân sắc đã vàng dấu thu...
 
NGƯỜI CÓ VỀ
Người có về...qua lối cũ không?
Hãy nhặt dùm tôi một đoá hồng
Hình như sót lại từ lâu lắm
Thuở tóc mình còn xanh rất xanh.
Người có về...qua phố tình nhân
Ghé ngôi quán cũ chỉ một lần
Ngồi nghe nhạc Trịnh chiều mưa đổ
Tia mắt nhìn nhau thoáng bâng khuâng.
Người có về...sau chuyến hành quân
Áo trận, giày sault lấm bụi trần
Cổng trường len lén tìm cô giáo
Hai đứa tươi cười, bước song song.
Và rồi...Người đã đi thật xa.
Đôi mắt mù sương ướt lệ nhoà
Tôi nghe hiu hắt từ dạo ấy
Chinh chiến buồn...Ôi! Xót xa.
Tôi vẫn chờ người chờ thật lâu.
Sắt se đau buốt mối tình đầu
Cứ ngỡ bóng xưa còn đâu đó
Người đã tan vào cuộc bể dâu...
 
NHƯ DÒNG SÔNG NHỎ
Em hiền lành như dòng sông nhỏ
Ngày gặp nhau anh như biển cả mênh mông
Ánh mắt anh nhìn cuốn hút nhánh sông
Em khao khát Muốn hòa vào lòng biển.
Em cứ trôi, trôi về trời lạ
Khát vọng tình yêu hạnh phúc thật nhiều
Mặc nắng lên cao, mặc gió gào sấm chớp
Cứ thế! Dòng sông nhỏ ra khơi.
Nhưng...Ai biết được cuộc đời
Có những khúc quanh không định trước
Dòng hải lưu xuôi, ngược
Mình nào có hòa nhập vào nhau.
Anh xa rồi...dòng sông xưa cạn nước
Em lẫn vào kênh rạch buồn tênh
Ôi! Ánh mắt biển xanh
Anh đã đi qua nhánh sông cạn kiệt...
 
RU THƠ
Ngủ đi, hãy ngủ đi thơ
Ngọt ngào an giấc, cơn mơ nhẹ về
Dòng đời cách trở sơn khê
Cố nhân đã khuất, lời thề cũng xa.
Lặng thầm soi lại bóng ta
Cheo leo dốc nhớ, buồn da diết buồn
Đêm nay trăng lạc vườn sương
Thoảng màu nhân ảnh vấn vương một thời.
Ừ thôi! Đêm đã muộn rồi
Xin đừng thao thức, cõi người phù du
Vườn xưa vàng úa sắc thu
Bóng mây kỷ niệm mịt mù đời nhau...
 
THOÁNG XUÂN
Dường như mùa chớm vào xuân
Có con én lượn ngang lưng trời hồng.
Vàng nghiêng vạt nắng tàn đông
Ngoài kia khe khẽ cụm hồng nở hoa.
Ta về ngồi dưới hiên nhà
Gió lay mấy cội tùng già hắt hiu.
Cuộc người có được bao nhiêu
Thoáng xuân Khoảnh khắc đã chiều...hoàng hôn.
 
TRĂNG VÀ BIỂN
Trăng ẻo lả trăng buông mình trên sóng
Biển thiết tha ôm nhẹ bóng nàng trăng
Không gian im trăng đẹp đến vô ngần
biển say đắm dìu trăng đi nhè nhẹ...
Trăng hôn biển nụ hôn thật khẽ
Sáng lung linh mặt biển rực ánh vàng
Bờ cát im chân sóng nhẹ nhẹ đan
Đêm diễm tuyệt đêm tình yêu trăng nước...
 
TRỞ GIÓ
Hình như trời trở gió
Thoảng một chút heo may
Đã cuối thu rồi đó
Nhè nhẹ chiếc lá bay.
Thời gian trôi, trôi mãi
Nhuộm vàng tuổi thanh xuân
Ta ngoái đầu nhìn lại
Nghe lòng mình bâng khuâng.
Ngậm ngùi qua chốn cũ
Cây già góc phố xưa
Chừng như xa lạ quá
Tìm đâu những chiều mưa.
Về ngang miền kí ức
Lành lạnh chớm vào đông
Thương sao thời son trẻ
Cháy đỏ ngọn lửa lòng.
Hồn giờ đây đã cỗi
Cạn nước rồi dòng sông
Nhịp đời luôn hối hả
Ôi! Buồn nào mênh mông...
 
TRỞ MÙA
Trời trở mùa sao lòng buổn đến vậy
Giọt mưa nào làm ướt lòng tôi
Kỷ niệm ơi! Thời tuổi trẻ đâu rồi
Tôi ngơ ngác nhìn đời đi qua vội.
Một chút hạ theo màu phượng tới
Cánh mỏng buồn già cỗi ước mơ
Tôi ngày xa... tôi của bây giờ
Nghe lạ lẫm như chưa hề quen biết.
Tôi đi qua tháng ngày nuối tiếc
Biển cuộc đời rách nát cánh buồm xưa
Khoảng trời xanh tơi tả gió mưa
Nghiêng hồn xuống, thương mình tóc trắng.
Tôi dừng lại giữa mênh mông tĩnh lặng
Chiếc lá vàng làm xao động rừng thu
Tôi tìm tôi trong lãng đãng sương mù
Lạc mất dấu giữa đời thường cơm áo.
 
VÔ THƯỜNG
Ta là hạt bụi bên đường
Một mai cơn gió vô thường cuốn đi.
Cuộc người sinh ký, tử quy
Thì thôi vướng bận sân si làm gì...
 
XUÂN VỀ
Khẽ thôi, bước khẽ thôi người
Nghe mùa để dáng bên đời sáng nay
Dịu dàng tươi thắm sắc mai
Muôn hoa rộ nét mãn khai, xuân về...

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...